Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 280 - Chương 280: Hội Tuyển Dụng

Chương 280: Hội tuyển dụng Chương 280: Hội tuyển dụng

Đại hội tuyển dụng của đại học Yến Thành.

Trên trăm xí nghiệp tụ tập ở quảng trường phía đông, người ta tấp nập, khí thế hừng hực.

Vô số sinh viên khóa này đang tràn đầy phấn khởi mà tụ tập ở nơi này.

Trải qua hai ngày tuyên truyền và giới thiệu, tình hình của công ty TNHH văn hóa Đường Trình cũng được đám người hiểu rõ.

Tiền lương và đãi ngộ rất tốt, hoàn cảnh làm việc cực kỳ hậu đãi, vốn đăng ký hết sức hùng hậu.

Hơn nữa, hạng mục trước mắt của công ty cũng rất có tiền đồ.

Điều này làm cho rất nhiều sinh viên sắp tốt nghiệp hướng tới, đó chính là xí nghiệp lý tưởng trong lòng bọn họ.

Trình Nhạc Nhạc không có tiết học buổi chiều.

Nàng đang ngồi sau bàn trong gian của công ty, mang trên mặt vẻ khẩn trương và hưng phấn.

Trước mặt là truyền đơn, danh sách sức vị và chút đồ lưu niệm của công ty.

Mặc dù mấy ngày gần đây nàng vẫn luôn tổ chức sinh viên làm thêm, hỗ trợ bố trí hội trường, phát truyền đơn.

Nhưng đến khi ngồi ở chỗ này, bắt đầu thu thập sơ yếu lý lịch, giới thiệu tin tức của công ty cho mọi người, thì nàng mới cảm nhận được cảm giác thành tựu to lớn.

Đây là công ty của Đường Tụng, tên còn là Đường Trình.

Đối với Trình Nhạc Nhạc mà nói, chỉ cái tên này thôi cũng đủ để nàng cố gắng rồi.

“Nhạc Nhạc, uống chút nước đi, mệt chết rồi.” Quách Thi Tâm của bộ phận hành chính đưa cho nàng một chai nước.

“Cảm ơn Thi Thi.”

Trình Nhạc Nhạc nói tiếng cảm ơn, rồi mở chai nước uống từng ngụm nhỏ.

Trên mặt mang theo vẻ thỏa mãn và vui sướng.

Quách Thi Tâm nhìn cô gái tràn đầy thanh xuân và bốc lửa trước mặt, trong mắt lại tràn đầy hâm mộ.

Rất xinh đẹp, một thân quần áo hàng hiệu sặc sỡ và lóa mắt.

Có không ít người chung quanh đều đang nhìn trộm về phía này.

Quan trọng nhất là, nghe ý của chị Helen.

Vị Trình Nhạc Nhạc này có quan hệ rất không tầm thường với Đường tổng của bọn họ.

Đây là thứ nàng hâm mộ nhất.

Có thể quan hệ với một nam thần như vậy, mặc kệ là quan hệ thế nào, thì cũng đủ để bọn họ ngước nhìn.

“Xin chào, đây là giới thiệu vắn tắt về công ty và danh sách chức vị.” Trình Nhạc Nhạc đưa hai tờ truyền đơn qua, vẻ mặt đầy tươi cười.

Nam sinh đối diện đệ trình sơ yếu lý lịch, rồi bắt đầu tự giới thiệu.

Quách Thi Tâm lại hỏi vài câu.

Nam sinh không ngừng gật đầu, ánh mắt vẫn luôn tập trung lên người Trình Nhạc Nhạc, có chút trố mắt thất thần.

Sau khi tiếp xúc gần, mới phát hiện ra vị này đẹp như thế nào.

Quần áo thời thượng, trang điểm xinh đẹp.

Ngũ quan tươi đẹp động lòng, lông mi dài lại cong, tóc dày đen nhánh.

Khóe mắt hơi nhếch lên, dáng người hoàn mỹ, khiến cho nàng có thêm chút quyến rũ.

Hết lần này đến lần khác, đôi mắt của nàng lại rất tinh khiết, rất chân thật.

Loại mỹ nữ vừa thanh thuần ngây ngô, lại vừa quyến rũ khiêu gợi này, lực sát thương quả thực là quá khủng bố.

Quách Thi Tâm thấy thế thì ‘khụ khụ’ hai tiếng, nhắc nhở: “Bạn Vương! Nếu như không còn nghi vấn gì thì có thể rời đi. Chúng tôi sẽ thông báo sau.”

Mặc dù nàng nói như vậy, nhưng nàng đã quyết đoán đánh dấu X vào sau tên của người này.

Tuyển người thèm bà chủ vào công ty, chỉ sợ nàng cũng xong đời.

Nam sinh cũng không rời đi ngay.

Hắn nhìn Trình Nhạc Nhạc với ánh mắt chờ mong, hưng phấn nói: “Xin chào, có thể add wechat không? Nếu tôi có nghi vấn gì, thì có thể trưng cầu ý kiến của cô.”

Trình Nhạc Nhạc lắc đầu cười nói: “Có nghi vấn thì hoan nghênh gọi đến điện thoại của công ty, trên truyền đơn có ghi số điện thoại của công ty.”

Nói xong lại lễ phép đưa một túi vải có logo của công ty: “Cảm ơn vì đã chú ý đến văn hóa Đường Trình, chúc tất cả thuận lợi.”

Nam sinh lộ ra vẻ thất vọng, hậm hực đứng dậy rời đi.

Trình Nhạc Nhạc vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, không lộ ra chút dị thường nào.

Trong khoảng thời gian gần đây, nhất là sau khi nàng thay đổi thói quen ăn mặc, thì có rất rất rất nhiều những chuyện tương tự.

Ban đầu nàng còn không quen, đến giờ thì đã quen như ăn cơm uống nước rồi.

Trong đám sinh viên đang xếp hàng ở cách đó không xa, có người nhỏ giọng bàn tán một màn này.

“Đó chính là Trình Nhạc Nhạc? Quá đẹp!’

“Chắc chắn rồi, mọi người đều nói Trình Nhạc Nhạc là hoa khôi mới của trường mà.”

“Sao Trình Nhạc Nhạc lại ngồi trong đó? Tôi nhớ Trình Nhạc Nhạc mới năm nhất mà.”

“Không biết, có người nói Trình Nhạc Nhạc là ‘bạch phú mỹ’, có thể công ty này là của người nhà thôi.”

“Đúng là ‘bạch phú mỹ’ đấy! Quần áo trên người Trình Nhạc Nhạc rất đắt. Da trắng dáng đẹp, khuôn mặt thì khỏi phải bàn, hoàn toàn là mỹ nữ tự nhiên.” (không phẫu thuật)

“Nếu Trình Nhạc Nhạc là bạn gái tôi, sống ít 10 năm tôi cũng vui vẻ!”

“Lùi ra sau đi, lần trước có người nói giảm thọ 30 năm cũng nhận kìa.”

“Vậy tôi giảm 50 năm!”

“Đậu xanh! Ông không muốn sống nữa à!”

“Trình Nhạc Nhạc chính là mạng của tôi!”

Đường Tụng dừng xe ở bãi đỗ xe.

Chậm rãi đi đến quảng trường phía đông của đại học Yến Thành.

Càng gần quảng trường, hắn thấy rất nhiều sinh viên đang hưng phấn và hào hứng.

Bọn họ đã là năm 4, chuẩn bị bước những bước đầu tiên ra xã hội.

Đứng trong một góc, Đường Tụng đảo mắt nhìn quanh.

Trên trăm xí nghiệp, hơn ngàn sinh viên tụ tập cùng một chỗ, rất ầm ĩ và sôi nổi.

Hắn lấy điện thoại ra, nhìn vị trí và ảnh mà Helen gửi cho, cũng xác nhận được đại khái vị trí.

Đi thẳng về phía trước, từ từ dung nhập vào trong đoàn người.

Trước khi đến, hắn cố ý trở về Yến Giang Biệt Viện.

Tắm rửa sạch sẽ, lại nghỉ ngơi một trận, sau đó mới thay quần áo đến đây.

Lái xe đường dài đúng là rất mệt, nghỉ ngơi một lát có thể điều chỉnh trạng thái.

Chuẩn bị cho trận bóng kịch liệt sau đó.

Những ngày rời khỏi Yến Thành, hắn vẫn chưa chính thức ném rổ lần nào.

Chơi bóng với Liễu Bảo Nguyệt, chỉ là va chạm và ma sát trong vòng cấm địa thôi.

Hắn cố tình chọn bộ đồ ‘nhân gian’ trong thời trang – khói lửa nhân gian.

Bởi vì hiện trường có rất nhiều người, nên cũng không có vẻ chói mắt.

Thời tiết này, ăn mặc thế này cũng là vừa vặn.

Áo có mũ màu xám, quần thường màu đen, giày lười.

Mang theo kính đen, nhìn qua cũng chỉ là một soái ca 8 điểm.

Đi trên đường cũng không tính là quá thu hút chú ý.

Đi vào khu vực giữa quảng trường.

Cách xa xa, đã thấy Trình Nhạc Nhạc ngồi phía sau bàn trong gian hàng.

Sự thay đổi của nàng càng ngày càng rõ ràng.

Mặc áo khoác màu xanh xám, áo sơ mi trắng, tóc xõa tung tự nhiên.

Trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Khí chất sạch sẽ trầm ổn, nhìn trông rất tự nhiên hào phóng.

Giống như một nữ thần đang ngồi tắm nắng trong thư viện của trường học.

Nơi nàng ngồi, chính là một bức tranh.

Nhớ lại dáng vẻ của nàng trong lần đầu tiên gặp mặt.

Quần áo thể thao bó sát, dáng người hoàn mỹ.

Mặc dù rất xinh đẹp, nhưng có thể cảm nhận được vẻ ngại ngùng và lo lắng tự ti trên người nàng.

Trong bất tri bất giác, nàng cũng đang thay đổi từng chút một, trở nên ưu tú hơn, tốt hơn.

Càng ngày càng cuốn hút hơn.

Nàng không phải sản phẩm phụ thuộc bất cứ kẻ nào, nàng chính là nàng hoàn mỹ nhất.

Độ trưởng thành 90, tuyệt đối là nhân tài ưu tú.

Nàng thông minh thiện lương, có mục tiêu, cố gắng, chịu khổ, có lực chấp hành mạnh.

Biết quan tâm đến cảm nhận của người bên cạnh, nhưng không thiếu tư tưởng riêng.

Hoàn toàn có tất cả những tố chất mà nhân tài cần có.

Trước kia, bởi vì hoàn cảnh gia đình, nên nàng có hơi tự ti và nhút nhát.

Bây giờ, nàng tự tin, tỏa sáng, hạnh phúc.

Giống như cái tên của nàng, Nhạc Nhạc.

Có lẽ, đây mới là mục đích bồi dưỡng nhân vật của hệ thống nhỉ?

Tựa như ‘hạt châu vui sướng’ đã miêu tả: Mang đến hạnh phúc cho nàng, đồng thời bạn cũng phải thấy vui sướng.

Quan sát một lúc, Đường Tụng thản nhiên tiến vào đội ngũ xếp hàng của văn hóa Đường Trình.

Hắn đi theo đám sinh viên đang xếp hàng, từ từ và lặng lẽ tiến lên.

Bình Luận (0)
Comment