Khu làm việc.
Theo đám người Đường Tụng đi xa, những tiếng thở phào vang lên ở khắp nơi.
Khí thế của vị chủ tịch này quá mạnh, tràn đầy lực chấn nhiếp.
Yên lặng phút chốc, có nữ đồng nghiệp mở miệng nói: “Quá đẹp trai rồi! Vẻ ngoài là không có gì để bắt bẻ! Nam thần hoàn mỹ!”
Cũng có người hỏi: “Mọi người có cảm thấy vị chủ tịch này khá quen mắt không?”
“Tôi cũng thấy rất quen mắt, nhưng một nam thần như vậy, chỉ gặp qua là sẽ nhớ kỹ mới đúng!”
Tào Tử Dương nghĩ đến thanh niên vừa rồi, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái tên.
Đường Tụng?
Hắn cũng nhớ vị đồng nghiệp vô cùng cố gắng và quan hệ rất tốt với Bạch Hiểu Manh này.
Nhưng Đường Tụng trong ấn tượng của hắn và vị chủ tịch vừa rồi, vẫn khác biệt rất nhiều.
Trong lúc nhất thời lại không dám xác nhận, có lẽ chỉ là hai người hơi giống nhau thôi?
“Vừa rồi chủ tịch còn cố tình dừng lại một chút, rồi nhìn về phía bên này.”
“Là nhìn Hiểu Manh đúng không?”
“Tôi cũng nhìn thấy, đầu tiên là Hiểu Manh đứng lên, sau đó chủ tịch mới dừng lại, còn gật đầu chào hỏi.”
Nghe thấy đám người bàn tán, Bạch Hiểu Manh cắn cắn môi.
Nàng đã thoát khỏi hồi ức, cúi đầu xuống, nội tâm lại có chút uể oải và cô đơn.
“Đường Tụng thay đổi quá nhiều, hình như mỗi một lần gặp mặt, thì Đường Tụng đều đang trở nên ưu tú hơn, tự tin hơn.”
“Vì sao Đường Tụng không nói chuyện với mình, lẽ nào đang giận?”
Trước kia, mỗi khi gặp nàng thì Đường Tụng đều lộ ra nụ cười rất ấm áp.
Tuyệt đối không lạnh nhạt và bình tĩnh như bây giờ.
Ánh mắt kia… tựa như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Trương Thiên Thiên liếc mắt nhìn Bạch Hiểu Manh, giọng nói hơi run rẩy: “Tôi thấy chủ tịch mới rất giống một vị đồng nghiệp cũ của chúng ta.”
“Giống ai nha!?”
“Công ty chúng ta có nam thần như vậy sao? Sao tôi không biết?”
Trương Thiên Thiên nuốt ngụm nước miếng, gằn từng chữ: “Đường! Tụng!”
Nghe thấy cái tên hơi quen tai này.
Mấy người liên hệ tương đối nhiều với Đường Tụng, lập tức nhớ ra vị đồng nghiệp đã nghỉ việc từ hai tháng trước.
Sắc mặt đều trở nên hơi quái dị.
“Đúng là rất giống nha!”
“Tướng mạo đúng là hơi tương tự, nhưng mà có khả năng sao?”
“Tôi nhớ là điều kiện gia đình Đường Tụng không tốt lắm.”
Trong khi mọi người đang bàn tán sôi nổi, tiếp tân Phùng Dĩnh đã chạy chậm đến.
Nàng nhìn Bạch Hiểu Manh với ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Vị bạn tốt này, sắp sửa một bước lên trời nha!
Nàng tiến lên một bước, thân mật kéo tay Bạch Hiểu Manh: “Thân ái, cậu cũng nhìn thấy Đường Tụng đúng không? Mới hai tháng không gặp, không ngờ Đường Tụng lại thay đổi nhiều như vậy!”
Nghe vậy, đám người đang bàn tán sôi nổi chợt cứng lại.
Tất cả mọi người đều chuyển mắt về phía bên này.
“Tiểu Dĩnh, chủ tịch mới của chúng ta là Đường Tụng thật á!?”
Phùng Dĩnh kích động đến đỏ mặt lên, liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy! Đó là Đường Tụng, đồng nghiệp cũ của chúng ta, lúc nãy còn nói với tôi hai câu. Đường Tụng bây giờ rất lợi hại! Khí thế cực mạnh! Mọi người không biết thì thôi, lúc nãy giám đốc Trương còn không dám nói lời nào.”
Rào rào…
Sau khi xác nhận tin tức, tiếng bàn tán ồn ào lại vang lên lần nữa.
Cảm xúc khiếp sợ giống như một làn sóng, bắt đầu khuếch tán trong lòng mọi người.
Đám người Trương Thiên Thiên, Tào Tử Dương, Chu Phú Viễn đều liên hệ khá nhiều với Đường Tụng.
Nghe vậy thì nhìn nhau một chút, mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin.
“Không thể nào? Là Đường Tụng thật á?”
“Thì ra Đường Tụng là ‘phú nhị đại’?” (giàu đời hai)
“Chẳng may người ta là ‘phú nhất đại’ thì sao? (giàu đời một, tự kiếm tiền)
“Sao trước kia không phát hiện Đường Tụng ưu tú như vậy chứ, biết thế tôi đã theo đuổi Đường Tụng rồi.”
“Vô dụng thôi, ai mà không biết Đường Tụng thích Hiểu Manh.”
Bạch Hiểu Manh há to miệng, muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Một lúc sau, cảm xúc của mọi người dần lắng xuống.
Bắt đầu thảo luận ông chủ mới sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với công ty.
Dù sao đây mới là việc liên quan đến lợi ích của bản thân bọn họ.
Mọi người đều ngóng trông công ty có thể trở về quỹ đạo, để bọn họ thoát khỏi nguy cơ thất nghiệp.
Phùng Dĩnh kéo tay Bạch Hiểu Manh, tiến đến bên tai nàng, nói nhỏ: “Cậu nói xem, Đường Tụng thu mua cổ phần của công ty, trở thành chủ tịch, có phải vì theo đuổi cậu không? Giống như trong phim truyền hình ý.”
Nghe vậy, Bạch Hiểu Manh chớp chớp mắt.
Hình như nghĩ đến khả năng này, sắc mặt lại trở nên sinh động hơn.
Nhưng ngay sau đó lại nhụt chí: “Đừng đoán mò, sau khi Đường Tụng nghỉ việc, bọn họ không liên lạc nhiều, Đường Tụng không thể vì mình mà bỏ nhiều tiền như vậy.”
“Vậy cậu nói xem, Đường Tụng có thích cậu giống như trước kia không nha?” Trong mắt Phùng Dĩnh mang theo vẻ mong chờ.
Nếu như Hiểu Manh và Đường Tụng có thể đến với nhau, vậy người bạn thân như nàng cũng được nhờ cậy không ót.
Chức vị tiếp tân này dù sao cũng là ăn cơm thanh xuân, chờ vài năm nữa là không làm được rồi.
Bạch Hiểu Manh nghĩ đến hai người bạn gái của Đường Tụng, gian nan nói: “Chắc là sẽ không.”
Nói xong câu này, Bạch Hiểu Manh lại thấy đau xót.
Tuy nhiên, cái này cũng không thể trách Đường Tụng, nói đến thì cũng là vì nàng.
Dù sao nàng cũng từng uyển chuyển từ chối đối phương.
Nếu như bởi vì đối phương trở nên ưu tú hơn, lại yêu cầu đối phương thích mình giống như trước kia, vậy ít nhiều gì cũng hơi não tàn.
Với lại… hai lần nàng đi xem mắt, đều gặp phải Đường Tụng.
Mặc dù lần thứ hai thì đối phương không phát hiện ra nàng, nhưng từ trong đáy lòng, nàng vẫn thấy rất xấu hổ.
Từ chối đối phương, còn không ngừng đi xem mắt.
Vậy thì có tư cách gì trách cứ người con trai từng thích mình đi thích người khác chứ?
Tất cả… đại khái là tự làm tự chịu thôi.
Đây cũng là lý do vì sao, hiện giờ nàng rất bài xích chuyện dì nhỏ giới thiệu người cho nàng.