Trong phòng họp.
Theo Đường Tụng yên lặng.
Bầu không khí yên tĩnh, kiềm chế, nghiêm túc bắt đầu quanh quẩn trong phòng.
Tất cả mọi người đều giảm tần suất hô hấp.
Từ Kiến Hoành nhìn Trần Vân Cường, giọng điệu rất cứng rắn: “Trần Vân Cường, có phải cậu nên giải thích một chút không?”
Đối với mặt Đường Tụng và tư bản Tĩnh Ngộ, hắn đã không có tư cách và dũng khí trả thù.
Nhưng với vị phó tổng do hắn một tay đề bạt lên, hắn có thể không thèm khách khí.
Trần Vân Cường cúi đầu, khóe miệng giật giật.
Trần Vân Cường hiểu rõ, chuyện đã đến nước này, đã không thể cứu vãn.
Hiện giờ, hắn lo lắng nhất là đối phương có điều tra được gì hay không.
Hắn bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Một lúc sau, Trần Vân Cường lau mồ hôi lạnh trên trán, đứng lên, khom người nói: “Chuyện này là lỗi của tôi, là tôi nhất thời xúc động. Chủ tịch Đường, thật xin lỗi, tôi đã nhận thức được sai lầm của mình.”
“Từ tổng, tôi là người đi theo ngài từ khi ngài mới bắt đầu, đối với ngài và công ty, tôi có tình cảm rất sâu sắc. Phạm một sai lầm to lớn như vậy, tôi cũng không muốn để ngài khó xử. Tôi tự nguyện từ chức, không cần bất kỳ bồi thường nào.”
Nói xong, trên mặt Trần Vân Cường lại hiện lên vẻ sợ hãi và bi thống, muốn làm cho mấy vị đồng nghiệp đồng cảm với mình.
Từ Kiến Hoành cũng hơi xúc động khi nghe những lời này.
Trần Vân Cường là nhóm nhân viên đầu tiên của công ty, đi từng bước đến vị trí phó tổng giám đốc này.
Đây là một đại tướng dưới trướng của hắn.
Nếu như đối tượng bị sa thải là một nhân viên bình thường, vậy Từ Kiến Hoành cũng chỉ cười một tiếng rồi cho qua.
Chỉ tiếc vị nhân viên này có bối cảnh rất sâu, là người mà bọn họ không thể trêu vào.
Chuyện đã đến nước này.
Để Trần Vân Cường rời đi là kết quả tốt nhất.
Nghĩ đến đây, Từ Kiến Hoành lại nhìn về phía chủ tịch mới, nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Đường, anh cảm thấy xử lý như vậy có được không?”
Đường Tụng còn đang xem Trần Vân Cường biểu diễn, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh.
Hắn vẫn không quên những gì mình phải nhận.
Chỉ bởi vì đến gần một nữ đồng nghiệp xinh đẹp, liền gặp phải đãi ngộ không công bằng.
Đối với một người nỗ lực và chăm chỉ, cố gắng, mong chờ được chuyển thành nhân viên chính thức như hắn mà nói, hoàn toàn là đả kích mang tính hủy diệt, là sỉ nhục.
Nếu như trò chơi không trở thành sự thật, nói không chừng hắn đã hoàn toàn sụp đổ, không gượng dậy nổi.
Bây giờ hắn có năng lực, tự nhiên phải trả lại cho đối phương gấp chục lần.
Tiến vào nhà kho, chọn bút ghi âm và sử dụng.
Ngay sau đó, túi hơi trầm xuống, như có thêm thứ gì đó.
Đường Tụng thò tay móc bút ghi âm ra.
Vỏ ngoài miệt mà tinh xảo, cầm trong tay rất có cảm giác.
Chính diện là một màn hình HD 3 inches, kèm theo công năng hình nổi.
Thắp sáng màn hình, giao diện thao tác rất đơn giản, lập tức nhìn thấy hai đoạn âm tần.
“Tôi thấy chẳng ra sao cả.” Đường Tụng đặt bút lên bàn, ngẩng đầu, lộ ra nụ cười mê người.
Từ Kiến Hoành sầm mặt lại, vị này có phải là hơi quá rồi không?
Mặc dù Trần Vân Cường từng đắc tội với cậu ta, nhưng Trần Vân Cường đã chủ động từ chức, không cần bồi thường gì.
Như vậy còn chưa đủ sao?
“Tôi có hai đoạn ghi âm, mọi người nghe trước rồi nói.” Đường Tụng gõ gõ bàn.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía chiếc bút ghi âm kia.
Trần Vân Cường sợ hãi, trái tim đập kịch liệt, mồ hôi lạnh vừa lau hết lại thấm ra lần nữa.
Đường Tụng mở đoạn ghi âm lên.
Sau vài âm thanh ‘sàn sạt’, tiếng nói chuyện vang lên.
Trần Vân Cường: “Đây là thông tin mấy vị khách hàng lớn của công ty chúng tôi, trong đó có kế hoạch tiêu thụ, báo giá… Tôi tin rằng, có phần tài liệu này, chi nhánh tại Yến Thành của công ty truyền thông Vân Hải sẽ bắt được mấy hộ khách này thôi. So với truyền thông Móc Câu, Vân Hải mạnh hơn rất nhiều.”
“Đinh đương…” Trần Vân Cường cuống quýt đứng lên, cái ghế dưới mông đã ngã lăn ra đất.
Sắc mặt hắn trở nên vô cùng hoảng sợ.
Biểu cảm này mạnh hơn vô số lần so với dáng vẻ làm bộ vừa rồi.
“Đây là giả! Tuyệt đối là giả!”
Đường Tụng nhíu mày, ấn nút tạm dừng.
Sắc mặt Từ Kiến Hoành lúc xanh lúc trắng, đậm mạnh xuống bàn.
Nhìn chằm chằm vào Trần Vân Cường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Câm miệng!”
Trần Vân Cường run rẩy toàn thân, không dám nói gì nữa.
Bút ghi âm lại tiếp tục.
Giọng nam lạ lẫm: “Như vậy, truyền thông Móc Câu sẽ bị đả kích nặng nề nhỉ?”
Trần Vân Cường: “Ha ha, các anh đã tìm được tôi, vậy chắc chắn cũng biết tình cảnh của tôi rồi. Tôi phấn đấu 7 năm trời, năng lực cá nhân và thành tích của tôi đều rõ như ban ngày. Bây giờ công ty được đánh giá 80 triệu, phát triển không ngừng, là thời điểm chia bánh ga tô. Lâm Thừa Dương và Vương Bân đều được chia cổ phần, thuận lợi tiến vào ban giám đốc. Trái lại thì kẻ ra sức nhiều nhất là tôi, đến giờ vẫn còn là người làm thuê. Anh cảm thấy một công ty như vậy, còn cần ở lại sao?”
Giọng nam lạ lẫm: “Tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng hình như chuyện này đã vi phạm hiệp nghị bảo mật của công ty các anh.”
Trần Vân Cường: “Tôi biết uy tín của Đức Tụ Nhân, tôi giao tài liệu cho các anh, cũng là tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của các anh. Tôi chỉ có một điều kiện, tôi muốn làm tổng giám đốc chi nhánh tại Yến Thành của truyền thông Vân Hải.”
Giọng nam lạ lẫm: “Được rồi, tôi sẽ thương lượng với Vương tổng của Vân Hải, chắc là không có vấn đề.”
Trần Vân Cường: “Vậy thì chúc chúng ta hợp ta vui vẻ, cạn ly.”
Giọng nam lạ lẫm: “Cạn ly!”
…
Ghi âm vẫn còn tiếp tục.
Sắc mặt của đám lãnh đạo truyền thông Móc Câu càng ngày càng khó coi.
Trong cuộc trò chuyện này, có lẽ giọng nam lạ lẫm kia cố ý dẫn dắt.
Trần Vân Cường cơ bản là chửi bới toàn bộ lãnh đạo của công ty.
Có thể thấy được, không thể vào ban giám đốc đã khiến Trần Vân Cường bị đả kích nặng nề.
Ghi âm kết thúc.
Trần Vân Cường tựa vào tường, toàn thân lạnh toát.
Hắn nơm nớp lo sợ: “Tôi bị lừa! Tôi bị lừa!”
“Là Đức Tụ Nhân liên hệ vôi trước! Là bọn họ ám chỉ tôi làm như vậy! Tôi bị bọn họ lừa!”
Tài liệu hộ khách cũng không có tính bảo mật quá cao, mấy lãnh đạo cấp cao đều có thể lấy được.
Coi như bị tiết lộ, thì trong thời gian ngắn là không ảnh hưởng gì.
Hợp tác giữa các công ty, không phải là ngắn hạn, mà cần một quá trình dài để câu thông và thương thảo.
Trong kế hoạch của Trần Vân Cường, đây chỉ là một phần tài liệu để mình nhập đội, chứng minh thành ý và quyết tâm của mình.
Nhưng Trần Vân Cường không ngờ, mọi chuyện lại diễn ra không như dự đoán của hắn.
Tin tức vừa tiết lộ, mấy khách hàng lớn đều hủy bỏ hợp tác.
Công ty truyền thông Móc Câu bị thương nặng, trực tiếp tổn thất đến chục triệu.
Đây đã là phạm tội hình sự.
Chuyện này vừa xảy ra, Trần Vân Cường đã rất hoảng loạn, nhưng hai tháng trôi qua, hắn cũng không bị ảnh hưởng gì.
Thậm chí thấy ba vị cổ đông tổn thất nặng nề, hắn còn cảm thấy mừng thầm và trào phúng.
Trong dự đoán của hắn, tiếp theo hắn sẽ rời khỏi truyền thông Móc Câu, tiến vào Vân Hải, còn làm tổng giám đốc nữa.
Nhưng bây giờ xem ra, tất cả đều là kế hoạch nhằm vào hắn, hắn đã bị lừa.
Nghĩ đến đây, Trần Vân Cường thất hồn lạc phách: “Tại sao có thể như vậy, quá nhanh, quá nhanh, sao lại nhanh như vậy? Bọn họ đều đang lừa tôi, truyền thông Vân Hải, Đức Tụ Nhân… đm đám chó này…”
“Từ tổng, đây là người ta gài bẫy tôi, là bọn họ bắt tay nhau lừa gạt tôi.”