Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 317 - Chương 317: Rơi Đồ

Chương 317: Rơi đồ Chương 317: Rơi đồ

Đổng Ngọc Ngôn nhìn bạn thân tràn đầy hơi thở ‘trà xanh’, nhịn được được mà nhướng mày lên.

Nàng rất hiểu Từ Tình, nếu nói Từ Tình muốn cướp bạn trai nàng, vậy thì khẳng định là không.

Từ Tình tích cực nịnh nọt Đường Tụng như vậy, đề cao cảm giác tồn tại của bản thân.

Ngoại trừ chuẩn bị cho công việc sau này, còn có một nguyên nhân rất quan trọng là, nàng sợ sau này mình sẽ ở chung với Đường Tụng, ném nàng ở tiểu khu Thanh Tân một mình.

Các nàng là bạn cùng phòng từ cấp ba, lên đại học cũng ở chung một phòng (nhờ người đổi phòng).

Hai người cũng dốc sức làm việc ở thành phố Yến Thành này, tình cảm rất thân thiết.

Cho nên Đổng Ngọc Ngôn vẫn luôn rất dung túng nàng, còn mang nàng đi hẹn hò với Đường Tụng, muốn giúp nàng trải đường.

Nhưng khi thấy Từ Tình muốn cưỡi lên đầu mình, Đổng Ngọc Ngôn nào còn chịu được. Đổng Ngọc Ngôn nhìn bạn thân, đột nhiên lộ ra nụ cười ôn nhu dịu dàng: “Em gái này, chị không có ý kiến với em. Chờ chúng ta chơi xong trò chơi này, đêm nay em cũng đến nhà anh Đường Tụng của em để nghỉ đi. Anh em cũng sẽ mời em ăn kẹo mút rất to rất dài. Nếu em muốn uống trà sữa, Đường Tụng cũng mở quán cà phê, tay nghề rất tốt, có thể chế tác tại hiện trường luôn cho em. Chị đã uống nhiều lần, hương vị rất không tệ, còn rất có dinh dưỡng.”

Từ Tình nghe vậy, sắc mặt đỏ bừng, nàng cũng sợ mấy lời ‘khét lẹt’ này.

Nàng liếc trộm Đường Tụng, phát hiện hắn đang nhìn miệng của mình.

Trong đầu nàng đã xuất hiện mấy hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi, lập tức giật nảy mình, vội vàng thả tay Đường Tụng ra.

Ấp úng nói: “Hay là thôi đi, gần đây mình đang giảm béo, không thể ăn đồ ngọt.”

Đổng Ngọc Ngôn cười đắc ý.

Một con gà còn chưa từng hôn, còn muốn giả mạo hồ ly tinh?

Cuối tuần, dòng người trong trung tâm thương mại đông như mắc cửi.

Ba người đi ra khỏi thang máy, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Tổ hợp một nam hai nữ của họ rất bắt mắt, đều là trai đẹp gái xinh.

Hơn nữa hai mỹ nữ trẻ tuổi còn như chim non nép vào người Đường Tụng.

Trong đó còn có một cô gái mặc đồ không quá nghiêm chỉnh như váy JK và tất chân.

Không ít thanh niên nhìn về phía Đường Tụng với ánh mắt hâm mộ và ghen ghét.

Cảm nhận được ánh mắt dị dạng của những người chung quanh, Từ Tình tranh thủ thời gian kéo dài khoảng cách với Đường Tụng.

Nàng chính là gái nhà lành, từng này tuổi rồi mà vẫn chưa nắm tay tên con trai nào đâu.

Bị người khác hiểu lầm thì không hay lắm.

Bởi vì có nhiệm vụ trên người, Đường Tụng tự nhiên phải cổ vũ các nàng.

Hắn quét mắt nhìn mấy cửa hàng cách đó không xa, mở miệng nói: “Đi thôi, chúng ta vào tiệm

Ngay sau đó, hắn cũng cảm thấy tay phải của mình bị nắm chặt.

Từ Tình chớp chớp đôi mắt to: “Ca ca, trò chơi này quá vui.”

Đổng Ngọc Ngôn trực tiếp mở miệng nói: “Đường Tụng, bọn em không thiếu túi xách.”

“Không sao, hôm nay chơi vui là được, đi thôi.” Đường Tụng vỗ vỗ eo Đổng Ngọc Ngôn, ra hiệu đối phương không nên giày vò nữa.

Đổng Ngọc Ngôn thở dài, nhìn thấy Đường Tụng rất hào hứng, thì cũng không nói gì nữa.

Đi vào cửa tiệm Gucci.

Nữ nhân viên bán hàng lập tức xông lên, nhiệt tình nghênh đón.

Ánh mắt bọn họ rất nhạy bén, liếc mắt đã nhận ra đồng hồ trên tay Đường Tụng, cũng hiểu đây là khách hàng rất có tiềm năng.

Từ Tình đảo mắt qua từng món đồ xa xỉ trên quầy, đôi mắt vừa sáng vừa tròn.

Cuối cùng, ánh mắt tập trung vào mấy chiếc túi xách xinh đẹp trên quầy, bắt đầu do dự xoắn xuýt.

Kể từ khi Đổng Ngọc Ngôn có chiếc mà nàng vẫn thèm muốn, nàng đã rất muốn mua một chiếc túi.

Mặc dù trong tay có 80.000 Đường Tụng gửi cho, nhưng nàng vẫn không nỡ tiêu.

Nhân viên bán hàng là người rất sắc sảo, trực tiếp lấy chiếc túi mà Từ Tình nhìn lâu nhất xuống.

Nhiệt tình giới thiệu: “Mỹ nữ, đây là chiếc túi Gucci Dionysus, được lấy tên theo một vị thần rượu nho trong thần thoại Hy Lạp, series này có kiểu dáng đa dạng, tất cả đều rất xinh đẹp, rất xứng với một đại mỹ nữ như cô.”

Từ Tình cầm chiếc túi trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt viết đầy yêu thích.

Nhân viên bán hàng thấy thế, lập tức gia tăng thế tiến công: “Chiếc túi này rất… bla bla…” Bắt đầu nói nó tốt thế nào, hợp thế nào.

Đổng Ngọc Ngôn nhìn giá trên quầy, 39.000 NDT, liền kéo tay của Đường Tụng.

Đường Tụng đưa tai lại gần.

Đổng Ngọc Ngôn nói nhỏ: “Mua cho cô ấy chiếc túi mấy ngàn là được, không thể quá chiều chuộng Tình Tình, bằng không cô ấy sẽ được một tấc lại muốn một thước.”

Từ Tình chỗ nào cũng rất tốt, chỉ là hơi tham tiền.

Nàng lo Từ Tình sẽ gây sự, làm ra chuyện quá đáng.

Đường Tụng lắc đầu, nhẹ nhàng tiến đến bên tai nàng, liếm liếm vành tai nàng: “Em thấy chiếc túi này thế nào? Có thích không?”

Đổng Ngọc Ngôn run lên, vô thức khép chặt hai chân.

Liếc nhìn chiếc túi xinh đẹp trong tay Từ Tình, cũng không nói gì.

Đường Tụng mỉm cười, nói với nhân viên bán hàng: “Lấy cho tôi hai chiếc.”

Từ Tình nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì hưng phấn, vội vàng nói cảm ơn.

Đồng thời cũng không quên bạn thân mình: “Ngôn Ngôn, về nhà mình sẽ mát xa cho cậu ba ngày, lại rửa chân cho cậu 1 tuần.”

Đổng Ngọc Ngôn vỗ vỗ đầu nàng, nhắc nhở: “Đừng quên chuyện cậu đã đáp ứng mình.”

Từ Tình nhận được túi xách hàng hiệu, hơn nữa còn là mỗi người một cách.

Tâm trạng của nàng đã tăng lên max điểm, liều mạng gật đầu: “Hiểu rồi hiểu rồi, cậu cứ nhìn mình thể hiện đi.”

Rất nhanh, Đường Tụng quét thẻ tính tiền.

Hai cô gái mỗi người cầm một chiếc túi mua sắm xinh đẹp.

“Đi thôi, thân là em gái của anh, tôi cũng phải biểu thị một phen.” Từ Tình kéo tay Đường Tụng, dẫn hắn đến cửa tiệm Armani ở đối diện.

Đi vào cửa hàng quen thuộc này, Đường Tụng và Đổng Ngọc Ngôn nhìn nhau, đều thấy được vẻ hoài niệm trong mắt đối phương.

Đây là cửa hàng bọn họ từng đi dạo.

Cũng tại nơi này, Đổng Ngọc

Mặc dù là kiểu dáng tương đối bình thường, nhưng khi đó nàng cũng chỉ có thể bỏ ra từng đó tiền.

Từ Tình trực tiếp chạy đến khu vực dành cho nam, dựa theo bài tập đã ôn trên internet, lập tức chọn bốn món đồ.

Áo sơ mi trắng + áo lót + âu phục, + quần tây, đều là loại cao cấp. tổng cộng hết 78.000 NDT.

Đường Tụng cầm quần áo trong tay, lại nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của Từ Tình.

Hắn cũng không từ chối, mỉm cười đi vào phòng thử đồ.

Thấy cảnh này, tâm trạng của Đổng Ngọc Ngôn lập tức khá hơn rất nhiều: “Coi như cậu thông minh, mình sẽ không hại cậu, chỉ cần Đường Tụng có ấn tượng tốt với cậu, tương lai nhất định sẽ có lợi ích lớn hơn.”

Từ Tình sờ chiếc túi Gucci trên tay, vui vẻ nói: “Mình kiếm được chiếc túi này, cũng thỏa mãn rồi, 80.000 này vốn là của Đường Tụng, tiêu cho Đường Tụng cũng là nên làm. Từ đầu mình đã không dám nhận rồi, sau khi nhận xong cũng chỉ nhìn, không dám xài, như bây giờ liền tốt.”

Đổng Ngọc Ngôn véo má Từ Tình, lại đi về phía quầy hàng bên cạnh.

Từ Tình đã tặng quà, người bạn gái như nàng tự nhiên cũng phải bày tỏ.

Nhưng bởi vì lần trước nàng đã bỏ hết tiền để dành mua đàn violin.

Lần này chỉ có thể dựa vào thẻ tín dụng.

Chờ đến khi Đường Tụng đi ra khỏi phòng thử đồ.

Từ Tình lập tức sáng mắt lên, nhịn không được mà tự cho mình một like.

Thật là đẹp trai!

Dáng người của Đường Tụng rất đẹp, mặc đồ gì cũng rất đẹp.

Nhân viên bán hàng vội vàng nói với Từ Tình: “Mỹ nữ, bộ quần áo này rất hợp với bạn trai của ngài, quả thực là như đặt làm riêng.”

Từ Tình nghe thấy mấy chữ ‘bạn trai’ thì sắc mặt có hơi kỳ dị.

Liếc mắt nhìn Đường Tụng ở bên kia, rất hào phóng mà phất tay: “Chính là bộ này! Mua!”

Trong giây phút này, nàng cảm nhận được niềm hạnh phúc của các phú bà bao nuôi trai bao.

Đổng Ngọc Ngôn vỗ vỗ mông nhỏ của nàng, trong mắt bao hàm ý cảnh cáo.

Từ Tình lè lưỡi, vội vàng ra hiệu mình sai rồi.

“Đường Tụng, anh đeo thử đi, anh thường xuyên lái xe, cần một chiếc kính râm.” Đổng Ngọc Ngôn đưa cho Đường Tụng một chiếc kính râm màu đen.

Đường Tụng cầm lên xem, kính râm hình vuông, chất liệu rất cao cấp, rất nhẹ.

Đeo lên thử, rất thoải mái, cũng rất đẹp.

“Anh rất thích, cảm ơn.”

Cuối cùng, Từ Tình lại chạy ra quầy thanh toán trò chuyện một lát.

Liền nhận được thêm một chiếc cà vạt và ba đôi tất với tư cách là phần thưởng tặng kèm.

Lúc này mới thỏa mãn mà thanh toán.

Bộ âu phục hết 78.000 NDT, kính râm 16.000 NDT.

Đối với hai người các nàng mà nói, xem như là đổ nhiều máu.

Đi ra khỏi tiệm.

Nhìn hai cô gái xinh đẹp xách túi đi ở phía trước.

Mặc dù phong cách ăn mặc khác nhau, nhưng đều là vừa thanh thuần ngây ngô vừa gợi cảm quyến rũ.

Trong lòng Đường Tụng giật giật, trực tiếp kéo tay của cả hai người.

Cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, nói không chừng lát nữa còn có thể rơi thêm đồ khác nha.”

+520 NDT.

+520 NDT.

Bình Luận (0)
Comment