Phim kết thúc.
Đèn sáng lên.
Đổng Ngọc Ngôn vội vàng sửa sang quần áo, sờ lên gương mặt nóng bỏng của mình.
Ánh mắt nhìn về phía Đường Tụng tựa như muốn chảy ra nước.
Từ Tình thì hơi thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì, luôn cảm giác như vẫn còn có một bàn tay đang ôm eo mình.
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, hai cô gái dần dần khôi phục bình thường.
Ba người lại đi vào phòng game arcade ở bên cạnh.
Đường Tụng mua một đống xu chơi game, ba người bắt đầu chơi.
Một lát sau, Từ Tình chỉ vào máy nhảy ở cách đó không xa, còn nháy mắt với Đổng Ngọc Ngôn.
Đổng Ngọc Ngôn hơi đỏ mặt, lại gật gật đầu, tiến đến bên tai Đường Tụng.
Hơi xấu hổ nói: “Thân ái, có muốn xem hai bọn em nhảy không?”
“Đương nhiên.” Hai mắt Đường Tụng tỏa sáng, lộ ra vẻ hứng thú.
“Vậy nếu không đẹp thì cũng không cho phép anh cười.”
Đường Tụng nhìn nàng bằng ánh mắt cổ vũ: “Yên tâm.”
Thời cấp ba, có đoạn thời gian nàng và Từ Tình rất thích chơi trò này.
Khi đó cảm thấy rất thú vị, rất sành điệu, còn luyện không ít bài.
Sau này lên đại học, thành thục hơn, nàng rất ít khi chơi những trò này.
Trái lại thì Từ Tình vẫn thỉnh thoảng chơi, thậm chí còn mua thẻ VIP.
Nếu Đường Tụng muốn xem, vậy nàng cũng có thể biểu diễn một chút.
Trên thực tế, nàng ca hát và nhảy múa đều không tệ.
Thời đại học thường xuyên lên sân khấu biểu diễn, lần này coi như để bạn trai cảm nhận được một loại sức hút khác của mình.
Nghĩ vậy, Đổng Ngọc Ngôn lại thấy hơi kích động, cởi áo khoác ra và đưa cho Đường Tụng.
Để lộ thân thể mềm mại và bốc lửa.
Ngực size C, bờ mông vểnh cao, để cho nàng càng cuốn hút và quyến rũ hơn một bậc.
Hai người kết bạn đi đến trước máy, chọn hình thức nhảy đôi.
Thương lượng một lát, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Từ Tình, cuối cùng chọn bài Tomboy của (G)I-DLE.
Trước khi bắt đầu, hai nàng nhìn vào màn hình, trong mắt đều lộ ra vẻ hưng phấn và chờ mong.
Ánh đèn đủ màu sắc vẩy xuống, đánh lên người cả hai.
Bên trái là Từ Tình mặc váy JK và tất chân đen, bên phải là Đổng Ngọc Ngôn mặc đồ bó sát.
Hai người cao tương đương, lại trẻ tuổi quyến rũ, tóc dài xõa vai, vô cùng lóa mắt.
Không ít người đã bu lại, thưởng thức một màn này.
Hai cô gái xinh đẹp nhảy múa, rất hiếm khi gặp cảnh này ở ngoài đời, mà chỉ thấy trong các video ngắn trên mạng.
Âm nhạc bắt đầu vang lên.
Hai nàng đồng thời ngẩng đầu, động tác rất nhất trí, cùng cho Đường Tụng một cái hôn gió.
Quay người, đung đưa cánh tay, thân thể uyển chuyển thướt tha bắt đầu vặn vẹo…
+999 NDT.
+999 NDT.
Giờ phút này, Đường Tụng chỉ thấy tim đập mạnh, cũng đã hiểu ý nghĩa của phấn đấu là cái gì.
Tiếng ca vang lên.
Bước chân hai người bắt đầu biến hóa, giẫm lên các vị trí tương ứng, bắt đầu nhảy múa theo giai điệu.
Động tác giàu có tiết tấu.
Bản thân bài hát này đã tràn đầy cuồng dã và nhiệt tình, điệu nhảy cũng tràn đầy sức sống.
Mái tóc dài của các nàng qua lại, dáng người gợi cảm xinh đẹp, hai đôi chân dài lướt như bay.
Các nàng thỉnh thoảng lại trao đổi vị trí, trông vô cùng ăn ý.
Toàn bộ nơi này đã bị các nàng đốt cháy.
Dưới ánh đèn, hai mắt Đường Tụng lấp lóe lúc sáng lúc tối, yên tĩnh thưởng thức một màn này.
Không ít nam sinh ở chung quanh đều nhìn đến choáng váng, không ngừng nuốt nước miếng.
Loại mỹ nữ cấp bậc này đã rất hiếm thấy rồi, bây giờ lại còn có hai người, còn nhảy đẹp như vậy nữa.
Thật sự là quá hiếm.
Tiếng bàn tán như có như không đã vang lên.
“Tôi thấy cô gái mặc váy JK kia nhảy đẹp hơn, chủ yếu là hiệu quả của quần áo quá mạnh.”
“Cô gái mặc quần Skinny kia cũng rất tuyệt, mặc dù nhảy hơi lạnh nhạt, nhưng động tác đẹp hơn, chắc là đã từng học nhảy.”
“Xinh đẹp như vậy, chắc là hai người nổi tiếng nhỉ?”
“Có ai biết ID TikTok của họ không?”
“Cùng cầu TikTok!”
Đường Tụng nghe tiếng bàn tán bên tai, nhịn không được mà nhíu mày.
Xem ra mình phải lắp đặt một chiếc máy như này trong phòng giải trí rồi.
Như vậy sau này các nàng muốn nhảy, cũng có thể đến đó nhảy, đến khi đó mình cũng không ngại làm giám khảo, phê bình xem ai nhảy đẹp hơn.
Hai phút sau, âm nhạc dừng lại.
Hai người đồng thời dừng lại, trên mặt mang theo chút đỏ ửng, sợi tóc hơi lộn xộn.
Cả hai đều nhìn về phía Đường Tụng với ánh mắt mong chờ, hi vọng đối phương cho điểm.
Đường Tụng mỉm cười, tiến lên trước nhìn hai người.
Hắn giúp các nàng sửa sang tóc mai, ngửi hai loại mùi thơm ngát hoàn toàn khác biệt.
Tán thưởng thật lòng: “Rất đẹp, chúc mừng hai người lại đánh boss rơi đồ, đi thôi.”
Nói xong, liền dẫn hai người rời khỏi nơi này.
Tiếng bàn tán của quần chúng đã im bặt, không ít người phun ra mấy câu ‘móa’, ‘đậu xanh rau má’, vân vân…
…
Tầng một.
Hai cô gái ăn mặc thời thượng rời khỏi cửa tiệm Celine.
Cô gái nhuộm tóc nâu nói: “Giai Lệ, bộ quần áo kia rất hợp, hay là mua đi.”
Từ Giai Lệ xua tay một cái: “Quên đi thôi, một chiếc váy mà tận 2500, không thể coi tiền như rác được.”
“Trước kia cậu không tiết kiệm như vậy mà, tôi thấy cậu rất thích nó mà.”
“Haiz, đến tuổi rồi, khoảng hai năm nữa là có thể không tìm được việc rồi, tôi phải tranh thủ tích tiền dưỡng lão.”
“Nói đến thì cũng sắp đến sinh nhật 30 tuổi của cậu nhỉ? Đã nghỉ ăn mừng thế nào chưa?”
Từ Giai Lệ lập tức nổi giận: “Này! Trương Tử Kỳ! Sinh nhật thì sinh nhật, cần phải thêm chữ 30 không?”
“Nhạy cảm như vậy, lẽ nào vẫn còn băn khoăn về soái ca nhỏ hơn mấy tuổi kia à? Đúng rồi, cậu còn chưa cho tôi xem ảnh đâu, tôi thật sự muốn biết cậu ta đẹp trai thế nào, mà để cậu mê mẩn như vậy.” Trương Tử Kỳ che miệng cười khẽ.
“Không có, đừng đoán mò.”
Sắc mặt Từ Giai Lệ tối sầm, không khỏi nhớ lại chiếc áo sơ mi trắng trong gió kia.
Lần đầu gặp mặt trong phòng tập, nàng tưởng đó là một sinh viên bình thường.
Chủ yếu là rất phù hợp với thẩm mỹ của nàng.
Lần thứ hai gặp mặt, mới phát hiện đối phương là ‘cao phú soái’ chân chính.
Hai người chênh lệch tuổi tác, nếu muốn tu thành chính quả với người ta, đó chính là si tâm vọng tưởng.
Cũng bắt đầu từ khi đó, nàng đã quyết định rút lui.
Sau đó là hôn trộm, và bị hôn, quả thực là lãng mạn khiến người ta mê say.
Cũng coi như là đặt một dấu chấm hết cho thanh xuân sắp tử vong của mình.
Đến giờ nàng vẫn còn nhớ lại một màn kia.
Áo sơ mi trắng quần tây đen, ngồi trên chiếc mô tô…
Cực kỳ giống với nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình mà nàng từng đọc thời trung học.
Nếu như nàng gặp được ở thời trung học, dù có liều mạng thì nàng cũng phải có được.
Đáng tiếc…
Nàng cắn môi một cái.
Có chút hồi ức mặc dù rất đẹp, nhưng đều là quá khứ.
Nên vứt bỏ thì vẫn phải vứt bỏ, đây mới là chuyện người trưởng thành nên làm.
Cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên trong ngày thu kia, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng trong gió kia, nên bị chôn sâu trong đáy lòng.
Trương Tử Kỳ cảm thấy cảm xúc của bạn thân hơi tệ, liền vỗ vỗ lưng nàng, cười nói: “Giai Lệ, cậu xinh đẹp như vậy, sớm muộn gì cũng tìm được ‘chân mệnh thiên tử’ của mình.”
Từ Giai Lệ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Cậu không hiểu, trải qua mới hiểu được.”
Trương Tử Kỳ đột nhiên ngừng thở, vỗ vỗ bờ mông to lớn của Từ Giai Lệ.
Chỉ vào một nam sinh đi ra từ cửa tiệm Cartier ở cách đó không xa: “Thật ra, tình yêu nên tùy cơ ứng biến. Mình không tin nam thần kia của cậu có thể sánh bằng cậu ta.”
Từ Giai Lệ ngẩng đầu, nhìn theo phương hướng đó.
Đồng tử nàng đột nhiên co rút lại.
Muốn dựa vào thời gian để quên đi, sao gặp lại vẫn cảm thấy động tâm?