Xuyên qua lối đi dành cho người đi bộ, đi đến một ngã rẽ trước quảng trường.
Một giai điệu guitar truyền đến.
Có kỹ năng đàn guitar, nên hắn lập tức chú ý đến.
Đường Tụng tò mò nhìn về phía tiếng nhạc truyền đến.
Một cô gái không nhiều tuổi đang cầm một chiếc guitar gỗ, tựa vào vách tường mà ca hát với điện thoại.
Bài hát rất đơn giản, giọng hát rất sạch sẽ, nghe rất hay.
Trình độ guitar cũng tạm được.
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua người nàng, nghe một lát rồi lại vội vàng rời đi.
Nàng mặc quần áo rất dày, thái độ rất say mê và tập trung.
Không để ý đến những người qua qua lại lại.
Hoàn toàn đắm chìm trong âm nhạc của bản thân mình.
Mặt trời đã ẩn giấu sau đường chân trời, sắc trời đã tối đen.
Đường Tụng đứng thưởng thức một lát, dần dần lại có cảm giác.
Cảm nhận gió thu quất vào mặt, nhìn bầu trời sao sáng chói.
Đột nhiên thấy hơi ngứa tay.
Dù sao hắn cũng là một cao thủ guitar hàng thật giá thật, thân thể được hệ thống quán thâu trí nhớ cơ bắp tương ứng.
Cứ cách mỗi một bài hát, cô gái sẽ nói lời cảm ơn với màn hình điện thoại, chắc hẳn là đang livestream.
Đường Tụng mỉm cười, tiến lên phía trước nói: “Hát rất hay, chúng ta có thể hợp tác một bài không? Lâu rồi không chơi guitar, thấy hơi ngứa tay.”
Cô gái ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một bóng người cao to và tuấn mỹ.
Quần áo trên người có vẻ rất đắt đỏ.
Vẻ ngoài của Đường Tụng chiếm ưu thế rất lớn.
Có thể nói là mang theo buff ‘hảo cảm +50’.
“Đương nhiên có thể.” Cô gái cười đầy thiện ý.
Nàng có vẻ rất bình tĩnh, giống như không bị ảnh hưởng bởi vẻ ngoài xuất chúng của Đường Tụng.
Ngay sau đó lại nói một tiếng xin lỗi: “Xin… xin lỗi, tôi đang livestream, là người xem chọn bài hát, anh không có ý kiến gì chứ?”
“Không sao.” Đường Tụng cười lắc đầu, liếc nhìn phòng livestream của đối phương.
Hắn còn tưởng là có không ít người, không ngờ chỉ có hơn 20 người.
Tiếp nhận chiếc đàn guitar của đối phương.
Cầm lên, cảm nhận không tệ, hơi cũ, có chủ cảm giác năm tháng.
Nhưng rất sạch sẽ.
“Cảm ơn lễ vật của Tiểu Lâm, mọi người muốn nghe bài nào?”
“Ừ, có một vị soái ca muốn đệm nhạc, mọi người có thể chờ mong nha.”
“Được, vậy thì kế tiếp sẽ là bài Thủy Tinh Ký cho mọi người!”
Cô gái ném cho Đường Tụng một ánh mắt hỏi thăm.
Đường Tụng gật đầu, biểu thị không có vấn đề.
Hắn cũng không quan tâm đến hình tượng, trực tiếp dựa cả áo Armani vào tường.
Áo sơ mi trắng cởi một cúc, tư thế ưu nhã thoải mái.
Tay phải khoác lên dây đàn, cả người tràn đầy khí chất văn nghệ như một nhà nghệ thuật.
Vô số cô gái đi ngang qua đều phải dừng bước, nhìn chằm chằm vào hắn.
Lại đỏ mặt thảo luận với chị em tốt về vị nam thần này.
Có không ít người giơ điện thoại lên, bắt đầu quay chụp.
Đường Tụng hơi cúi đầu, tiện tay thử âm.
Mái tóc đen kịt, sống mũi cao thẳng, khí chất đặc biệt, bầu không khí kéo căng.
Chung quanh vang lên vài tiếng kêu.
Cô gái kia điều chỉnh micro một chút, rồi cho hắn một thủ thế OK.
Khóe miệng Đường Tụng hơi cong lên, ngón tay thon dài lướt qua dây đàn.
Bốn phía lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều.
Tiếng đàn guitar vang lên, giai điệu trôi chảy tự nhiên, tình cảm dạt dào.
Cô gái hơi ngẩn người.
Nàng học guitar nhiều
Không ngờ chỉ là một người qua đường, vậy mà lại chơi hay như vậy, bỏ xa mình.
Nhưng nàng đã lấy lại tinh thần, trên mặt mang theo vẻ vui mừng và chờ mong.
Bắt đầu cất tiếng hát.
“Chìm đắm trong ánh mắt anh.”
“Tìm kiếm vết tích của dải ngân hà.”
“Xuyên qua khe hở thời gian.”
…
“Khẽ chạm vào từng nếp nhăn trên làn da.”
“Men theo khuỷu tay anh.”
“Cho anh một giấc mộng.”
…
Trong đám người vây xem.
Có bốn nữ sinh đại học đang đứng xem một màn này.
“Trời ơi, không chịu được rồi!”
“A! Quá đẹp! Quá đẹp trai rồi!”
“Trời ạ, mau quay lại đi.”
“Mình rất thích bài này, nhất là Thu Thu nhà chúng ta hát.”
Ánh mắt Thu Thu hơi thất thần, nàng không phụ họa theo đám bạn cùng phòng.
Chỉ trợn tròn mắt nhìn vào người thanh niên đang đánh guitar kia.
“Thu Thu, cậu hát hay như vậy, hay là cũng đi lên hợp tác một bài với anh ta đi? Tốt nhất là có thể quay video rồi đăng lên, tuyệt đối có thể kiếm thêm fan.” Có bạn cùng phòng hưng phấn đề nghị.
“Không được.” Thu Thu mím môi.
Mặc dù rất động lòng, nhưng lại không dám làm vậy.
Đường Tụng chán ghét mình như vậy, sao có thể ca hát và quay video với mình?
Tiếng hát vẫn còn tiếp tục.
“Còn bao xa nữa em mới có thể bước vào trái tim anh?”
“Còn bao lâu nữa em mới có thể gần gũi với anh?”
“Anh người gần trong gang tấc nhưng em lại chẳng có cách nào lại gần.”
“Chỉ có thể chờ đợi cơ hội để được gặp anh.”
…
Đôi mắt Thu Thu mờ đi, như có nước mặt đang tụ lại.
Lời bài hát này, tựa như đánh trúng suy nghĩ của nàng.
Để nàng không dám nghe tiếp.
Chỉ vì muốn tới gần anh, đã phải dùng tất cả sức lực mình có.
Đến phòng cà phê Thời Gian không biết bao nhiêu lần, cũng chỉ là vì mong được thấy mặt anh.
“Khi em vẫn còn có thể song hành cùng anh.”
“Cho dù việc xoay quanh anh có chút buồn bã.”
“Nhưng chí ít em vẫn có thể.”
“Ở bên cạnh anh.”
Bài hát kết thúc, Đường Tụng trả guitar cho cô gái, nói tiếng cảm ơn.
Sắc mặt cô gái đỏ lên, thành khẩn nói: “Anh chơi guitar rất giỏi, giỏi hơn tôi nhiều, cảm ơn anh đã đệm nhạc.”
Đường Tụng mỉm cười: “Cô hát rất hay.”
Nói xong, lấy điện thoại ra, tìm kiếm ID ‘Vãn Nịnh’, tiến vào phòng livestream của đối phương.
Trong tài khoản của hắn còn 23.700 tiền TikTok, là số tiền còn thừa lại, lâu rồi không dùng.
Tiện tay nạp thêm 10.000 tiền TikTok, trực tiếp tặng nàng một cái Carnival.
“Cảm ơn guitar của cô.” Đường Tụng tiện tay chào, quay người đi về phía trung tâm Vạn Đạt.
Nhìn đặc hiệu trong phòng livestream.
Cô gái lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Nhìn bóng lưng cao to kia, kêu lên: “Cảm ơn lễ vật của anh!”
…
Chú ý đến một màn này, nội tâm Thu Thu lại chua xót lại áy náy.
Đường Tụng đã từng trực tiếp thưởng 5 cái Carnival trong phòng livestream của nàng, sau đó… sau đó chưa từng xuất hiện nữa.
Nhưng nguyên nhân cũng là vì nàng.
Nhìn bóng lưng đi xa kia, nàng cũng không có dũng khi đi lên bắt chuyện.
Nghĩ nghĩ, liền gọi điện cho Trương Linh Linh.
“Alo, Thu Thu, mình đang tập yoga, có gì không?” Giọng nói của Trương Linh Linh có hơi gấp.
Thu Thu nhỏ giọng nói: “Linh Linh, hay là cậu cũng đến Vạn Đạt chơi đi.”
“Mình đang đến giai đoạn mấu chốt, không thể ăn nhiều, đừng dụ dỗ mình, mấy người ăn đi.”
Ánh mắt Thu Thu hơi bối rối: “Chuyện này… Hoàn cảnh nơi này rất đẹp, cậu cầm thiết bị đến đây, chúng ta quay chụp luôn hôm nay, mai nghỉ.”
“Được rồi, phục cậu luôn, mình lái xe qua, nhớ phải thanh lý tiền xăng dầu đấy! Benz CLS rất tốn xăng, mình sắp không đi nổi rồi.”
Cúp máy.
Thu Thu không khỏi thở dài, hi vọng Linh Linh đến có thể gặp mặt Đường Tụng một lần.
Đến khi đó… chắc là mình cũng có thể nói vài câu nhỉ?
Nhìn đám bạn cùng phòng vẫn đang hưng phấn thảo luận về Đường Tụng.
Thu Thu ngượng ngùng nói: “Châu Châu, gửi cho mình video vừa rồi đi.”