Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 357 - Chương 357: Thanh Niên Tài Tuấn

Chương 357: Thanh niên tài tuấn Chương 357: Thanh niên tài tuấn

Ăn xong, ra khỏi trung tâm Vạn Đạt.

Đường Tụng cười nói: “Tôi để xe bên đường, tạm biệt.”

Thu Thu há miệng, muốn nói gì đó.

Trương Linh Linh lập tức nhìn thấu nàng, mở miệng nói: “Vừa ăn xong, đầy bụng quá, hay là chúng ta đi tiễn Đường tổng cho tiêu cơm đi?”

“Được, đúng là hơi no!” Thu Thu lập tức phụ họa.

Ba người khác liếc nhau, cũng không phản đối.

“Được thôi!” Đường Tụng nhún nhún vui, quay người đi về phía bãi xe.

Trương Linh Linh bước nhanh hai bước, làm bộ rất tự nhiên mà lại gần hắn.

Giơ tay mình lên, bắt đầu giới thiệu cho hắn về chiếc đồng hồ này, thật ra nàng cũng vừa lên mạng tìm hiểu.

Hai người cười cười nói nói, có vẻ rất thân mật.

Bất tri bất giác, đã kéo một khoảng cách với 4 người sau lưng.

Trong mắt Thu Thu toát ra vẻ hâm mộ.

Đi thêm vài phút, Đường Tụng đứng cạnh chiếc Porsche.

Hắn mở khóe, ánh đèn sáng lên.

Lại quay đầu liếc nhìn ra sau.

Làm người ta chú ý nhất chắc chắn là Thu Thu.

Đúng là một mỹ nữ điển hình.

Tỷ lệ ngũ quan rất đẹp, khuôn mặt hệ cấm dục tiêu chuẩn.

Sau đó chính là Trương Linh Linh, ăn mặc mộc mạc, không trang điểm, nhưng nhìn rất thoải mái.

Ba người bạn còn lại thì rất bình thường, nhất là khi đứng cạnh Thu Thu thì càng không đáng chú ý.

“Đường tổng đi thong thả! Hẹn gặp lại!” Trương Linh Linh hoạt bát cúi người chào.

Những người khác cũng vội vàng nói tạm biệt.

Đường Tụng nghĩ nghĩ, mở cốp sau ra.

Bên trong còn không ít điện thoại quả táo, thẻ đổ xăng và thẻ mua sắm.

Hắn lấy ra bốn chiếc điện thoại, đưa qua: “Gặp mặt là có duyên, chút lễ vật nhỏ, cầm lấy đi.”

Ba người Châu Châu, Trương Kỳ và Hà Viện đều ngây ngốc nhìn chiếc điện thoại chiếc mắt.

Trong lúc nhất thời thấy hơi choáng váng, không dám nhận.

Đây… là quà nhỏ sao?

Đây là Iphone 13 Pro Max, bản thấp nhất cũng hơn ngàn.

Hiện giờ, tiên lương thực tập của họ cũng chỉ hơn ngàn thôi!

Thu Thu chỉ cảm thấy trái tim nhỏ đập loạn.

Nàng vẫn luôn rất hâm mộ Linh Linh khi được Đường Tụng tặng điện thoại.

“Nhận đi.” Đường Tụng cười nói.

Thu Thu vội vàng đưa tay nhận bốn chiếc điện thoại.

Ba người khác cũng lấy lại tinh thần, mặt đầy mừng rỡ, nói: “Cảm ơn Đường tổng.”

Lời cảm ơn này vô cùng chân thật.

Tiếp theo, Đường Tụng lại rút ra mấy tấm thẻ xăng dầu, trực tiếp nhét vào túi quần jean của Trương Linh Linh.

“Bái bai.” Vẫy tay chào, rồi kéo người ngồi vào xe.

Ông ông… tiếng động cơ vang lên.

Đường Tụng lái xe rời đi.

Nhìn chiếc xe Porsche đen nhánh tụ vào dòng xe cộ.

Mấy người mới lấy lại tinh thần.

Ba người Châu Châu hưng phấn nhận điện thoại, rồi bắt đầu thảo luận.

“Trời ạ, còn là bản đắt tiền nhất! Mình vẫn không nỡ mua.”

“Phát tài! Phát tài!”

“Cái này phải hơn chục ngàn nha?? Đường tổng quả nhiên hào phóng!”

Châu Châu trêu ghẹo: “Linh Linh, vừa rồi Đường tổng đưa cậu cái gì vậy? Không phải thẻ phòng chứ? Hì hì!”

Trương Linh Linh thu hồi ánh mắt, móc mấy tấm thẻ trong túi ra.

Là những tấm thẻ xăng dầu mệnh giá 1000.

Cộng lại cũng phải hơn chục ngàn.

Trong lòng nàng thấy hơi cảm động.

Biết là bởi vì một câu nói lúc ăn cơm của mình.

Thì ra hắn vẫn luôn nhớ kỹ.

“Gió thổi mưa thành hoa…”

“Được rồi, Ngôn Ngôn, đừng hát nữa, mau tới đây.” Từ TÌnh mặc đồ ngủ ngồi trên ghế salon, một bên nhai khoai tây chiên một bên hô lên.

Đổng Ngọc Ngôn đang tra tài liệu trong phòng, nghe vậy thì đứng lên duỗi người.

Vui vẻ bước ra ngoài, trong miệng vẫn ngâm nga bài hát.

Hiển nhiên là tâm trạng rất tốt.

Nàng ngồi xuống ghế salon, ôm chặt lấy Từ TÌnh, lại hôn lên mặt Từ Tình một cái: “Ái phi, nhớ trẫm rồi?”

Từ Tình lau mặt, ghét bỏ nói: “Sau khi bị Đường Tụng đâm thủng, cậu trở nên háo sắc hơn nhiều đấy, lẽ nào luyện miệng lưỡi quá nhiều, thành quen rồi?”

Đổng Ngọc Ngôn hơi đỏ mặt, có chút thẹn quá hóa giận, bắt đầu cù nàng.

Từ TÌnh vừa né tránh, vừa cười toe toét nói: “Dừng dừng, mình có việc cần nói.”

“Nói mau.”

Từ Tình cầm điện thoại lên: “Mình nghe vị sư huynh giúp cậu đăng ký công ty nói, mấy người Nhậm Tử Hiên hùn vốn mở một công ty tên là khoa học kỹ thuật Cộng Doanh. Đoạn thời gian trước đã hoàn thành vòng hạt giống, được đầu tư 1 triệu. Đồng thời cũng tham gia đại hội đầu tư mạo hiểm tỉnh Yến, đã qua vòng thẩm tra, sơ thẩm. Ngày mai sẽ đến đại hội diễn thuyết và giới thiệu, cậu xem nhóm chat hội học sinh và diễn đàn trường thì biết. Tất cả đang điên cuồng tâng bốc Nhậm Tử Hiên, nhất là con bitch Đặng Tử Vân kia.”

Nói xong, nàng lại nắm chặt tay nhỏ, dáng vẻ như cùng chung mối thù.

Từ sau chuyện lần trước, Đổng Ngọc Ngôn đã ẩn thông báo nhóm hội học sinh.

Cũng rất ít khi chú ý đến tin tức trong đó.

Sau khi cầm điện thoại của Từ Tình lên xem, sắc mặt nàng có hơi khó coi.

Lý Thụ Kỳ: “Công ty Tử Hiên sẽ tham gia đại hội đầu tư mạo hiểm ngày mai, địa chỉ xem trực tiếp là: Https…, đồng thời cũng có thể tìm kiếm trên Bilibili, TikTok, Weibo. Có hoạt động hỗ trợ online, hi vọng mọi người ủng hộ, vào ném vài phiếu.”

“Tung hoa, vỗ tay, ủng hộ.”

“Mọi người kêu gọi bạn bè vào bỏ phiếu, Tử Hiên là sinh viên ưu tú nhất học viện khoa học kỹ thuật của chúng ta trong mấy năm gần đây, nhất định phải ủng hổ.”

“+1!”

……

“+10010!”

“Quá giỏi! Không hổ là chủ tịch Nhậm!”

“Lãnh đạo công ty bọn tôi cũng được mời, nghe nói đại hội này có quy cách rất cao, lão Nhậm có thể tiến vào vòng trong, đúng là rất mạnh.”

“Tử Hiên quá mạnh, lúc đại học đã ưu tú như vậy, sau khi tốt nghiệp lại càng ưu tú hơn.”

“Thanh niên tài tuấn!”

Trong những âm thanh này, Đổng Ngọc Ngôn nhạy cảm phát hiện ra vài lời bàn tán nói xấu nàng.

“Nhậm sư huynh, không cân nhắc tìm bạn gái sao, em cam đoan sẽ không thay lòng.”

“Một thanh niên đẹp trai ưu tú như vậy, ai nỡ thay lòng chứ!”

“Dựa vào đôi tay mình lập nghiệp, tài chính tự do, càng đáng giá được yêu.”

Đây đều là những nữ sinh thầm mến Nhậm Tử Hiên.

Lần trước Đặng Tử Vân ngoi đầu lên, thì đám người này cũng nhảy ra.

Đổng Ngọc Ngôn cũng biết bọn họ, nàng đã nhớ kỹ tên của đám người này rồi.

Nếu như ngày nào đó gặp phải, nàng sẽ không quên đánh mặt bọn họ.

Hiện giờ, trong tay nàng có 20 triệu tiền đầu tư, sắp trở thành chủ một công ty, cổ đông của hậu cần Hoa Vũ.

Thành tựu và tiền đồ là có thể nghĩ.

Nhậm Tử Hiên dù có ưu tú hơn, cũng phải trải qua nỗ lực phấn đấu, trải qua cản trở rèn luyện, cuối cùng mới có một ít khả năng đi đến tình trạng của nàng bây giờ.

Đây chính là tầm quan trọng của nền tảng, cũng là tầm quan trọng của việc chọn đúng đường, đúng chỗ dựa.

Ban đầu, lúc mới tiếp cận Đường Tụng thì nàng cũng không dám nghĩ đến đãi ngộ này.

Đang định bỏ điện thoại xuống, lại nhận được tin tức mới.

Nhậm Tử Hiên: “Cảm ơn mọi người quan tâm và ủng hộ! Trước mặt công ty đang phát triển rất thuận lợi, được người đầu tư độc lập nổi tiếng là Lý Thành Vĩ tiên sinh thưởng thức, đã hoàn thành vòng hạt giống. Dưới sự giúp đỡ của Lý tiên sinh, chúng tôi đã thuận lợi tiến vào vòng trong. Hi vọng mọi người bỏ phiếu nhiều hơn, chuyện này rất quan trọng với chúng tôi. Cũng chờ mong mọi người gia nhập công ty Cộng Doanh, cồng đồng phấn đấu, nắm lấy tương lai!”

Phía dưới là một đống lời tâng bốc.

“Nhậm sư huynh, em vào được không?”

“Lúc nào nhận người? Nhận định phải ưu tiên đám bạn học cũ này nhé!”

Hách Vũ: “@Nhậm Tử Hiên vừa nhìn thấy, chúc mừng chúc mừng, ngày mai tôi sẽ tham gia với lãnh đạo, đến khi đó chúng ta có thể trao đổi nhiều hơn.”

Nhậm Tử Hiên: “Hách sư huynh quá khiêm tốn rồi, nghe nói bây giờ ngài đã nhậm chức ở Đạt Thắng, hi vọng chúng ta có cơ hội hợp tác.”

Hách Vũ: “Ha ha, rất chờ mong, mai gặp.”

Bình Luận (0)
Comment