Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 370 - Chương 370: Xoa Bóp Chân

Chương 370: Xoa bóp chân Chương 370: Xoa bóp chân

Trong chiếc Benz thương vụ.

Bầu không khí yên tĩnh một lúc lâu.

Đổng Ngọc Ngôn nhỏ giọng nói: “Chị Hân Vũ, chị… chị không nói đùa chứ?”

Trương Hân Vũ cười nói: “Chỉ cần Ngọc Ngôn đồng ý, chúng ta có thể ký hợp đồng, tất cả mọi chuyện tôi sẽ xử lý giúp cô. Đồng thời… Tô tiểu thư còn hứa hẹn, nếu như sau này cô cần hỗ trợ, Tô tiểu thư sẽ dốc hết sức để ủng hộ cô. Bản thân Tô tiểu thư rất thưởng thức cô, hi vọng trở thành bạn tốt của cô. Nếu như cô muốn, tôi có thể sắp xếp cho hai người gặp mặt. Tô tiểu thư có máy bay tư nhân, có thể đến đón cô bất cứ lúc nào.”

Đổng Ngọc Ngôn kích động đến nói không ra lời.

Thật sự là cái tên Tô Ngư này quá lóa mắt.

Bản thân Tô Ngư đa tài đa nghệ, là siêu sao trong cả lĩnh vực âm nhạc và điện ảnh.

Là hình ảnh đại diện của rất nhiều thương hiệu hàng đầu trên thế giới.

Nghe nói tài sản cùa Tô Ngư bây giờ đã gần 5 tỷ, là một phú bà đỉnh cấp.

Một đại nhân vật như vậy, lại muốn đầu tư cho nàng.

Đổng Ngọc Ngôn cúi đầu trầm tư, nàng vẫn không hiểu nguyên nhân.

Hình như mình và Tô Ngư chưa từng có tiếp xúc hay liên quan gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là vì tư bản Tĩnh Ngộ.

Tư bản Tĩnh Ngộ và giải trí Tụng Mỹ đều nằm ở Ma Đô, cả hai đều là công ty con của tập đoàn Đường Tống, nên có liên hệ cũng là bình thường.

Có thể thông qua Trương Hân Vũ và biết tình hình của mình.

Đường Tụng thân là cổ đông của tập đoàn Đường Tống, mặc kệ hắn chiếm bao nhiêu cổ phần, chắc là cũng có quyền nói chuyện.

Nói vậy, rất có thể là một nhóm nào đó trong nội bộ tập đoàn đang lôi kéo nàng.

Loại chuyện này nàng không dám quyết định, vẩn phải hỏi Đường Tụng đã.

Đổng Ngọc Ngôn thở sâu, nói khẽ: “Chị Hân Vũ, giúp tôi cảm ơn Tô Ngư tiểu thư, chuyện này tôi cần suy nghĩ thêm, đêm nay sẽ cho chị một câu trả lời chắc chắn.”

“Được, không thành vấn đề.”

Trương Hân Vũ vẫn rất bình tĩnh, không hề có gì dị thường.

Lại bắt đầu trò chuyện với Đổng Ngọc Ngôn về việc nhà, sinh hoạt và đời sống tình cảm.

Kết thúc diễn thuyết.

Bởi vì còn ba tiếng nữa mới là tiệc rượu.

Bởi vì có không ít nhà đầu tư từ nơi khác, cho nên đại hội có cung cấp chỗ nghỉ miễn phí.

Đường Tụng dẫn Tạ Vũ Đồng đi vào khách sạn nghỉ ngơi, trực tiếp chọn một phòng đôi.

Tạ Vũ Đồng chỉ đứng yên, không hề có ý kiến gì.

Mặt ngoài nhìn như tự nhiên hào phóng, đoan trang tịnh lệ.

Nhưng hai tay nàng nắm chặt, ngón chân đang bấu chặt vào giày cao gót.

Đi vào gian phòng, ánh đèn hơi tối nhạt.

Màn cửa sổ màu nâu đã che đậy phong cảnh bên ngoài.

Đường Tụng mặc âu phục đen đứng trước giường, vẫy tay với nàng.

Bầu không khí đột nhiên có hơi mập mờ.

Trái tim Tạ Vũ Đồng nhảy loạn, trên mặt đã bắt đầu đỏ ửng.

“Đường… Đường tổng, cậu nghỉ ngơi đi, tôi qua sô pha ngồi một lát, trong công ty còn vài việc cần xử lý.” Nàng lấy điện thoại ra, có vẻ hơi luống cuống.

Đường Tụng cất bước đi đến chỗ nàng, cười nói: “Thân thể tôi rất tốt, không mệt chút nào, chị đi nằm đi, đi giày cao gót cả ngày chắc rất mệt nhỉ? Cần tôi cởi giúp không?”

“Không cần, tôi không mệt.” Tạ Vũ Đồng cúi đầu xuống, che giấu ánh mắt bối rối và mê ly.

Đường Tụng vươn tay vuốt tóc nàng: “Bây giờ không có người khác, chị gọi Đường tổng có hơi lạ.”

Cảm giác hơi ấm trên bàn tay hắn, khuôn mặt Tạ Vũ Đồng đã đỏ bừng.

Nàng vô thức lùi về sau một bước, giọng nói run rẩy: “Được, Tiểu Tụng.”

“Vũ Đồng, chị đi nghỉ ngơi đi, tối nay sẽ mệt hơn.” Đường Tụng tỏ vẻ nghiêm túc, giọng nói rất thành khẩn.

Lời này cũng là thật.

Trong tiệc rượu tối nay, cơ bản là không ngừng tiếp xúc và trò chuyện với người khác.

Tạ Vũ Đồng đi giày cao gót, nhất định sẽ rất mệt.

Mặc dù nàng rất gầy, nhưng lại cao, nên có nhẹ thì cũng không nhẹ bao nhiêu.

Đường Tụng đánh giá vị phó tổng đoan trang trước mắt.

Âu phục đen rất vừa vặn, eo nhỏ chân dài như liễu trong gió.

Bộ ngực dưới lớp áo sơ mi trắng cực kỳ mê người.

Nàng rất gầy, lại cao lại gầy.

Xương quai xanh tinh xảo giàu có mỹ cảm, nóng tay thon dài.

Làn da của nàng rất trắng, trong tất cả người quen, chỉ có Bạch Tĩnh là trắng hơn nàng.

Đại khái là tương tự với Bạch Hiểu Manh.

Nói đến, thì Tạ Vũ Đồng và Bạch Hiểu Manh rất giống nhau.

Ngũ quan và hình thế đều có rất nhiều chỗ tương tự.

Đều thuộc về mỹ nữ 9 10 điểm.

Nhưng Tạ Vũ Đồng thông minh tài trí hơn, đứng tại đó tựa như một chị gái khéo léo hiểu chuyện.

Bạch Hiểu Manh thì tràn đầy sức sống thanh xuân, hoạt bát.

Đây là hai vẻ đẹp khác biệt.

Sau khi tốt nghiệp, Bạch Hiểu Manh chính là cô gái đầu tiên mà Đường Tụng thích, có thể nói là nàng rất hợp với thẩm mỹ của hắn.

Lần đầu gặp mặt thì hắn đã có ấn tượng tốt với Tạ Vũ Đồng, cũng có một phần nguyên nhân là vì thế.

Hắn quay người đi đến cửa sổ, lại vẫy vẫy tay, chỉ về phía giường.

Tạ Vũ Đồng thả túi xách xuống, đứng tại cửa một lát.

Nàng có thể cảm nhận được, Đường Tụng rất có hảo cảm với mình.

Nhưng trong lòng nàng có quá nhiều suy nghĩ và lo lắng, vẫn không dám đáp lại.

Thở sâu, cố gắng áp chế rung động trong lòng.

Chờ ngày mai, Đường Tụng sẽ gặp được Hiểu Manh trẻ tuổi và xinh đẹp, đại khái là sẽ không còn hứng thú với mình nữa.

Nghĩ đến đây, nội tâm Tạ Vũ Đồng lại tê rần.

Nàng nhìn vào Đường Tụng, trong mắt lóe lên một tia đau thương.

Nàng cúi đầu, che giấu vẻ mất tự nhiên của mình.

Duy trì vẻ đoan trang, làm bộ bình tình như không có chuyện gì, nói: “Được rồi.”

(có ảnh)

Tạ Vũ Đồng ngồi xuống giường, váy zip đen hình thành tương phản với ga giường trắng.

Đường Tụng nhìn không chớp mắt.

Tạ Vũ Đồng chậm rãi tựa vào đầu giường, đôi chân đẹp và tất chân khoác lên giường, ngón chân tinh xảo kéo căng.

Tỷ lệ dáng người cực đẹp, nửa dưới dài hơn nửa trên rất nhiều.

Chân là rất đẹp.

So với Lý Nhã Lý và Lý Mộc Tuyết từng làm người mẫu thì cũng không hề kém.

Mặc dù bản thân nàng rất gầy, nhưng bắp đùi vẫn có chút thịt.

Thấy nàng nằm xuống, Đường Tụng nháy mắt mấy cái, trực tiếp đi qua ngồi xuống giường.

Mùi nước hoa phả vào mặt.

Trên người nàng tản ra một mùi trầm hương, có vẻ rất cao quý và tinh tế.

Xa cách lại ôn nhu, trầm ổn lại gợi cảm, còn có một loại cảm giác khiêu gợi nhàn nhạt.

Để cảm xúc của Đường Tụng bành trường.

“Vũ Đồng, chị dùng nước hoa gì vậy? Tôi rất thích.” Đường Tụng nhìn Tạ Vũ Đồng đang đỏ bừng mặt, nhẹ giọng hỏi một câu, làm dịu cảm giác xấu hổ của nàng.

“Tôi… tôi cũng không rõ lắm.” Tạ Vũ Đồng hai mắt lập lòe.

Nếu như nói tên, Đường Tụng lên mạng tìm hiểu là sẽ biết, đây là loại nước hoa ‘trảm nam’.

Đường Tụng mỉm cười, chỉ nhìn về phía ngón chân cuộn lại của nàng.

Nói: “Xem ra hôm nay chị rất mệt, chị cao như vậy, sau này cố gắng đi giày thấp đi. Hôm nay lại hơi lạnh, chị mặc cũng không nhiều, hay là tôi xoa bóp chân cho chị nhẹ, vừa ấm áp vừa giải mệt.”

Nói xong, trực tiếp đưa tay nắm lấy chân nàng, nhẹ nhàng mắt xa.

Hai mắt Tạ Vũ Đồng chợt trợn tròn, toàn thân hơi run rẩy.

Bàn chân mẫn cảm bị bàn tay ấm áp bao trùm.

Cả người mềm nhũn ra, không còn chút sức lực nào.

Giọng nói nàng khô khốc: “Đường tổng, không cần đâu, tôi nghỉ một lát là được.”

Ngón tay Đường Tụng hơi dừng lại, lại gãi gãi lòng bàn chân nàng: “Chị lại gọi sai rồi.”

“A!” Tạ Vũ Đồng không nhịn được mà nghiêng người sang.

Chôn chặt khuôn mặt nỏng bỏng vào chăn.

Hai chân nhẹ nhàng ma sát.

Ngón tay của Đường Tụng nhẹ nhàng vuốt ve lớp tất chân tinh tế.

Đôi mắt thỉnh thoảng lại thăm dò cặp đùi đẹp của nàng.

Bình Luận (0)
Comment