Từ Tình cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ bên cạnh, nhịp tim lập tức đập rộn lên, mặt đỏ đến tận mang tai.
Nàng tựa đầu vào ngực hắn, một chân khác đang khoác lên đùi hắn.
Còn ôm lấy cánh tay của Đường Tụng, bây giờ không biết phải làm sao, hơi động một chút, liền chạm vào cơ bắp cường tráng.
“Sao Đường Tụng không mặc áo ngủ?”
Từ Tình cứng đờ, không dám động đậy.
Quá lúng túng, loại tình huống này chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ.
Hi vọng lát nữa có thể tìm thấy cơ hội thoát thân.
Đường Tụng nghe thấy tiếng hít thở gấp rút của Từ Tình, nhịn không được mà nhếch miệng cười.
Hắn thuận thế vòng tay qua ôm lưng của Từ Tình, ôm chặt hơn.
Bờ môi hôn lên đầu nàng.
Hai người đang nằm trong một tư thế cực kỳ thân mật.
“A! A a a a! Đường Tụng sẽ không tưởng mình là Ngôn Ngôn chứ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!!!”
Thân thể Từ Tình cứng đờ, trong đầu xuất hiện vô số người tí hon, tất cả đều là dáng vẻ gấp gáp và xấu hổ.
Hoàn toàn không biết nên làm cái gì.
Cũng may là trời đã chuyển lạnh, nàng đã chuyển sang mặc áo ngủ.
Chứ nếu mà mặc váy ngủ mỏng, chị sợ là to chuyện rồi.
Vừa nghĩ đến đây, nàng cảm thấy bàn tay của Đường Tụng trên lưng mình bắt đầu hoạt động.
Nàng lập tức lấy lại tinh thần, nội tâm khẩn trương đến cực điểm.
Rất nhanh, tay hắn đã thò vào trong áo ngủ, bắt đầu vuốt ve lưng nàng.
Bàn tay ấm áp dễ chịu kia bắt đầu xoa bóp rất có tiết tấu.
Như là mang theo một ma lực thần ký nào đó, hết sức thoải mái.
“Tay quá ấm rồi, xoa bóp cũng quá thoải mái!”
Nàng nhịn không được mà ‘lẩm bẩm’.
Vặn vẹo cái mông nhỏ.
Đường Tụng cảm nhận được hơi ấm trên ngực mình, cũng thấy hơi ngứa ngáy.
Bàn tay vẫn đang xoa bóp lưng cho nàng lập tức leo xuống dưới.
Nắm chặt quả bóng rổ sau lưng nàng.
“A!” Từ Tình kêu lên một tiếng, vội vàng lăn một vòng, kéo dài khoảng cách với Đường Tụng.
Bởi vì lăn quá nhanh, quần bị kéo xuống một chút.
Nàng cuống cuồng kéo lên.
Giả bộ mơ mơ màng màng như vừa tỉnh ngủ.
Nói: “Đường… Đường… Đường Tụng! Sao cậu lại ở đây? Vừa có chuyện gì vậy? Hình như tôi nằm mơ, có người đá tôi một cái.”
Tuy nhiên, khả năng diễn xuất của nàng quá kém.
Sắc mặt lại đỏ bừng, thân thể không ngừng giãy dụa.
Đường Tụng không vạch trần nàng, cười tủm tỉm nói: “Sao cậu lại chạy lên giường của Ngọc Ngôn?”
“Tôi… tôi chỉ cảm thấy cái nệm này rất thoải mái, cơm nước xong liền nằm xem phim, không biết ngủ gật từ lúc nào.” Đôi mắt đen xì của Từ Tình vẫn chìn chằm chằm xuống giường, không dám ngẩng đầu lên.
Đường Tụng ngồi dậy, nhìn thẳng vào nàng: “Nếu thích thì tôi có thể tặng cậu một cái.”
Từ Tình sáng mắt lên, lại vội vàng từ chối, nói: “Không thể nhận không thể nhận, Ngôn Ngôn biết sẽ đánh chết tôi.”
Dù sao cũng là mặt hàng cao cấp giá 300.000.
“Không sao, tôi có thể thuyết phục cô ấy.” Đường Tụng nhìn vào khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp của nàng, nói: “Hay là cậu nằm thêm một lát, chúng ta cùng cày phim.”
Từ Tình nghe vậy, lập tức không nhịn được.
Bờ môi nàng run rẩy.
Nhìn cơ bụng và cơ liên sườn mê người của Đường Tụng.
Kẹp chặt chân lại nói: “Không cần, Ngôn Ngôn sắp về rồi, tôi không quấy rầy hai người nữa.”
“Vậy lần sau có cơ hội thì cùng cày phim nha.” Đường Tụng đưa tay xoa đầu nàng.
Ánh mắt Từ Tình trốn tránh, đầu óc như sắp nổ tung.
“Có cơ hội?! Có ý gì?”
Đường Tụng cười nói: “Thật ra tiếng Nhật rất không tệ, cậu thích xem phim nhật không? Nếu cùng xem, tôi có thể phiên dịch cho cậu.”
“(⊙o⊙) …Tôi thích phim Hàn hơn!”
“Phi! Đồ đểu! Đây là muốn mình cắm sừng bạn thân mà! Không có cửa đâu!”
“Phim Hàn à? Chỗ tôi cũng có một số bộ truyện tranh Hàn, là bạn đại học La Khải Lượng gửi cho tôi. Đã để trong ổ cứng rất lâu, có rất nhiều tình tiết không hiểu được. Tôi đã chuyển nó vào ổ cứng NAS trong phòng giải trí ở nhà, nếu có thời gian, có thể đi qua nghiên cứu thảo luận.”
Nội tâm Từ Tình hết sức bồn chồn.
“Từ Tình tôi có chết đói, chết bên ngoài, nhảy xuống từ nơi này, cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với chị em tốt.”
Nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, lẩm bẩm nói: “Tôi không có hứng thú với truyện tranh. Đúng rồi, tôi còn chưa làm xong việc, vậy… tôi về phòng trước, bái bai!”
Nói xong, lại cẩn thận từng li từng tí mà leo xuống giường.
Theo hai chân tiếp xúc với mặt đất lạnh buốt.
Nàng cũng không lo được dép lê, vội vàng lắc mông nhỏ chạy trốn ra ngoài.
Trở lại phòng, Từ Tình đóng chặt cửa.
Đứng trên ban công phòng ngủ, ngẩn người nhìn ra ngoài một lúc lâu.
Trở về giường, lại điên cuồng lăn lộn.
Tự lẩm bẩm, thì thầm một lúc lâu.
Không biết lại ngủ say từ lúc nào.
Đêm nay, nàng nằm mơ.
Mơ thấy mình trở lại thời đại học.
Hình như là trong lớp học tự chọn của Đổng Ngọc Ngôn.
Ánh nắng tươi sáng, thời tiết rất đẹp, nhiệt độ khoảng 25, 26 độ.
Nàng trang điểm theo phong cách Hàn, mái tóc dài bay phấp phới.
Mặc váy đầm gợi cảm, cầm ví da trong tay, trên cổ tay đeo đồng hồ Cartier.
Được vô số các bạn học nam thèm nhỏ dãi, ánh mắt nhìn nàng đầy ngưỡng mộ.
Được mấy bạn học nữ tâng bốc, tán dương, hâm mộ.
Có shipper lái xe điện vì nhìn nàng mà rơi xuống cống rãnh.
Có hai chiếc xe con đi ngang qua, vì nhìn nàng mà hôn nhau.
Đám mây trên trời cũng biến thành hình trái tim, giúp nàng ngăn cản tia tử ngoại từ mặt trời.
Một loạt soái ca chạy đến bắt chuyện với nàng, cầu xin wechat của nàng.
Nàng vênh mặt lên, dáng vẻ rất đắc ý.
Nhưng cũng không để ý đến đám người này, đi vào trong một phòng họp có hình bậc thang.
Khi nàng vừa bước vào.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua.
Đổng Ngọc Ngôn vẫy tay với nàng, ra hiệu nàng mau qua đó.
Nàng lại lắc đầu, đi thẳng đến hàng cuối cùng của lớp học.
Nhìn Đường Tụng đang đọc Manhwa Hàn ở nơi này.
Hắn nhìn thấy nàng đi đến, kích động đến toàn thân run rẩy.
Dáng vẻ của hắn dù phong nhã, nhưng lại lôi thôi lếch thếch, mái tóc rối bời, làn da cũng rất kém.
Từ Tình nhìn xuống hắn, khoanh tay trước ngực.
Đám mây hình trái tim kia hơi tránh ra.
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào trong lớp học.
Nàng như một nữ vương, mở miệng nói: “Tôi cho cậu một cơ hội làm bạn trai tôi, trong vòng 3 phút, cậu phải nói câu tỏ tình khiến tôi hài lòng.”
Nàng vừa nói xong, tiếng bàn tán lập tức bùng nổ.
Đổng Ngọc Ngôn trực tiếp kêu lên: “Không thể! Không thể! Hai người không thể!”
Đường Tụng há hốc mồm, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.
Trên đầu toát ra những bong bóng màu hồng, từng cái vỡ tan, bên trong toàn là các vét mặt của Từ Tình.
Hắn quỳ một chân trên đất, không biết móc đâu ra một chiếc nhẫn, gào lên những lời tỏ tình sến súa.
Đường Tụng nói một đống lời ngon ngọt.
Từ Tình càng nghe càng sảng khoái, lòng bàn chân nàng dâng lên từng đóa từng đóa hoa tươi.
Quần áo trên người nàng bỗng biến thành váy cưới trắng noãn.
Vươn tay.
Đường Tụng mừng rỡ như điên, giúp nàng đeo nhẫn, rồi điên cuồng hôn lên mu bàn tay nàng.
Giống như không ngờ mình lại có thể lọt vào mắt xanh của nữ thần Từ Tình vậy.
Đổng Ngọc Ngôn chạy đến, cố gắng ngăn cản tất cả.
Đường Tụng cản lại, kiên định nói: “Người tôi yêu nhất thật ra là Từ Tình.”
Từ Tình lại vỗ mạnh lên mông hắn: “Đồ đểu! Cậu dám vứt bỏ Ngôn Ngôn!”
Không biết vì sao, nàng lại bị Đường Tụng dùng sức ôm chặt, hôn lên cánh môi nàng.
Lại ôm nàng lên ghế phụ chiếc Bentley.
Kéo nàng đến Yến Giang Biệt Viện của hắn.
Trên chiếc giường rộng rãi mềm mại, hai người bắt đầu chơi bóng rổ, mồ hôi đổ như mưa.
…
Sáng sớm, Từ Tình tỉnh dậy.
Khóe miệng chảy nước miếng, làm cho gối ướt một mảnh.
Nàng ôm lấy con búp bê, bắt đầu uốn qua uốn lại, trên mặt vừa đỏ vừa nóng.
Cầm cốc nước trên đầu giường, uống một ngụm hơn nửa cốc.
Rất nhanh, nàng cảm nhận được cái gì đó.
Vội vàng đứng dậy đi thay đồ lót.
Nhưng vẫn không thể trấn an nội tâm xao động.
Cả người rúc vào trong chăn.
Bắt đầu vụng trộm kết ấn!