KTV Mị Hành.
Trình Khả Quân vừa dứt lời.
Cửa phòng đã bị đẩy ra.
Lý Mộc Tuyết bước nhanh vào trong, sau lưng nàng còn có một thanh niên gầy gò và cao ráo.
Nàng liếc mắt đã nhìn thấy Lý Nhã Lỵ nước mắt như mưa, vội vàng tiến lên ôm lấy nàng.
An ủi: “Lỵ Lỵ, không sao, mình đến rồi, không có chuyện gì rồi.”
Lý Nhã Lỵ lập tức ôm lấy Lý Mộc Tuyết mà gào khóc.
Vương Hướng Đông nhíu mày, nhìn người thanh niên vừa đi vào nói: “Anh là?”
Ngoài cửa có người canh chừng, sao lại để người đi vào rồi?
“Tôi là Vương Cảnh Đào.” Người cao gầy thuận miệng trả lời một câu, nói quay ra nói về phía cửa: “Hình đại thiếu, anh muốn thế nào mới kết thúc việc ở đây?”
Vừa dứt lời, một thanh niên trẻ tuổi đi vào.
Tướng mạo khá bình thường, không cao, sắc mặt hơi phù phiếm.
Vương Hướng Đông và Bưu Tử vội vàng xoay người chào hỏi: “Anh Hình.”
Anh Hình đầu tiên là gật đầu với Vương Hướng Đông, lại vỗ vỗ bả vai hắn.
Sau đó cười nói với Vương Cảnh Đào: “Cảnh Đào, công ty tín dụng của tôi đang kinh doanh, vị Lý tiểu thư này cũng là tự nguyện. Tôi có ý tốt mới đưa cô ấy đến KTV chiêu đãi, cũng là muốn hoàn thành cuộc làm ăn này.”
“Tôi không tự nguyện.” Lý Nhã Lỵ ở trong ngực Lý Mộc Tuyết ngẩng đầu lên, chỉ vào Trình Khả Quân nói: “Là bọn họ lừa tôi, uy hiếp tôi.”
Hình đại thiếu nhìn Lý Nhã Lỵ nước mắt như mưa, lại gợi cảm xinh đẹp, nhất là đôi chân kia.
Hai mắt lập tức sáng rực, không khỏi sinh lòng chiếm giữ.
Dáng người và tướng mạo này, đúng là cực phẩm.
Sau đó lại nhìn về phía Lý Mộc Tuyết.
Ngũ quan tinh xảo, dáng người thướt tha.
Cũng là một cực phẩm.
Ánh mắt hắn lóe lên, cười nói: “Cô là Lỵ Lỵ đúng không, tôi rất thích cô. Hay là như vậy đi, cô đá tên kia rồi đi với tôi, chuyện hôm nay sẽ dừng ở đây, sau này cô cũng có thể sống tốt hơn. Nói thế nào, tôi cũng trẻ tuổi đẹp trai hơn tên kia nhỉ? Với lại, tôi cũng nhiều tiền hơn đấy.”
“Anh đi chết đi!” Lý Nhã Lỵ nghe vậy, lập tức tràn ngập lửa giận, ngay cả sợ hãi cũng bị ép xuống.
Nàng bắt lấy chai bia, dùng sức ném qua.
Hình đại thiếu biến sắc mặt, vội vàng né sang một bên.
Bưu Tử và Vương Hướng Đông thì lao nhanh đến bên cạnh hắn.
Rầm… Chai bia nện thẳng vào bức tường sau lưng Hình đại thiếu rồi vỡ toang.
Nước bia làm ướt áo và tóc của hắn.
Vương Hướng Đông vội vàng cởi áo mình ra, giúp hắn lau bia.
Hình đại thiếu run lên, vỗ tay một cái.
8 nhân viên mặc âu phục đứng ngoài cửa đã đi vào.
Vương Cảnh Đào thấy thế cũng thầm giật mình, biết chuyện này không ổn rồi.
Hắn và Hình Minh Quân này cũng chỉ gặp mặt và uống rượu vài lần.
Hai người xem như là người quen.
Nếu như không có xung đột gì thì thôi, đối phương sẽ nể mặt đại lão sau lưng mình, sẽ không làm gì quá đáng.
Nhiều lắm thì mất ít tiền là có thể rời đi.
Nhưng bây giờ xem ra, phải xảy ra chuyện rồi.
Hắn nhắm mắt lại: “Hình đại thiếu, vị này là bạn của ông chủ Cố quán bar DrinkNi.”
Rầm!
Hình đại thiếu đá một cước lên người Vương Cảnh Đào.
Nhưng bản thân hắn khá yếu, nên cũng không có quá nhiều lực sát thương.
Vương Cảnh Đào lùi về sau, sắc mặt khó coi nói: “Anh…”
“Cút con mẹ mày đi, mày còn nói câu nữa, bố mày chơi chết mày ở đây.” Hình đại thiếu nói xong, lại nhìn về phía Lý Nhã Lỵ: “Mày dám ném tao?”
Lý Nhã Lỵ giật nảy mình, lại trốn vào trong ngực Lý Mộc Tuyết.
Sắc mặt Lý Mộc Tuyết tái nhợt, cũng không biết nên làm thế nào.
Anh Vương mà nàng tìm đến, đối phương lại không thèm nể mặt.
Cộng thêm Lỵ Lỵ vừa quá kích động, đã đắc tội với đối phương.
Loại tình huống này, nàng căn bản là không ứng phó nổi.
Nghĩ nghĩ, nàng đành phải lấy ra át chủ bài cuối cùng: “Hình… Hình đại thiếu, bạn trai của Lỵ Lỵ là một đại nhân vật chân chính, anh tốt nhất là cân nhắc hậu quả.”
“A?” Đồng tử của Hình Minh Quân co lại, hỏi: “Vậy cô nói xem, là vị đại nhân vật nào mà tôi không trêu nổi?”
Đầu óc Lý Mộc Tuyết điên cuồng vận chuyển.
Nàng biết, chỉ là phòng luật sư Đường Kim và công ty Tự Nhiên.
Còn có phòng cà phê mà Đường Tụng kinh doanh.
Một lát sau, nàng nhắm mắt nói: “Anh ấy là Đường Tụng, không biết anh có biết hay không. Anh ấy có rất nhiều quan hệ với phòng luật sư Đường Kim và công ty Tự Nhiên, rất có bối cảnh, tài lực thông thiên.”
Hình Minh Quân thở phào, cái tên này rất lạ lẫm.
Nếu như là nhân vật có máu mặt ở Yến Thành này, hắn không thể nào chưa nghe đến.
Vì cẩn thận, Hình Minh Quân vẫn hỏi dò: “Không nói đến phòng luật sư gì kia, tôi biết công ty Tự Nhiên, cô nói quan hệ là thế nào? Chẳng lẽ anh ta là cổ đông ở đó? Quản lý cao tầng bình thường chỉ là người làm thuê mà thôi, tôi cũng không quan tâm.”
Lý Mộc Tuyết lại nói: “Không sai, anh ấy là cổ đông ở đó.”
Hình Minh Quân mỉm cười, gật đầu với Vương Hướng Đông.
Vương Hướng Đông hiểu ý, lấy điện thoại ra tìm hiểu.
Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: “Tôi vừa lên mạng tìm hiểu, không có cổ đông nào tên là Đường Tụng cả. A, không đúng, nếu nói có quan hệ, vậy đại khái chính là tư bản Tĩnh Ngộ đại danh đỉnh đỉnh, công ty mẹ của họ chính là tập đoàn Đường Tống. Đại nhân vật mà cô nói, không phải là tập đoàn Đường Tống đấy chứ?”
Nói xong, chính hắn cũng cười phá lên.
Hình Minh Quân cũng không nhịn được.
Hắn nháy mắt với Lý Mộc Tuyết, lại càng làm càn hơn: “Mỹ nữ, thật ra tôi cũng rất có hảo cảm với ca, mặt đủ dày, nói dối không chớp mắt. Cân nhắc đi, có muốn đi theo tôi không, tôi sẽ cho cô một cái giá khiến cô hài lòng.”
Ánh mắt Lý Mộc Tuyết trốn tránh, nội tâm vừa tức vừa gấp, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Hình Minh Quân lại tiến lên hai bước, đến gần Lý Nhã Lỵ, lạnh lùng nói: “Người thông minh nói ngọt, người hèn hạ không biết xấu hổ, mà cô thì không biết cái gì, cho nên cô chỉ có thể bị lừa. Ký hợp đồng đi, chuyện còn lại chúng ta sẽ tính sổ sau.”
Lý Nhã Lỵ bị dọa đến toàn thân run rẩy, chỉ biết núp trong ngực Lý Mộc Tuyết.
Hình Minh Quân vừa dứt lời.
Hành lang chợt truyền đến những âm thanh ầm ĩ và kêu rên của đám nhân viên.
“Các người là ai?”
Rầm!
Uỳnh!
Ngay sau đó, những tiếng bước chân dày đặc đến gần.
Như gió táp mưa rào.
Rầm!
Cửa phòng lại bị đẩy ra một lần nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn qua.
Từng người từng người cao to vạm vỡ mặc âu phục đen tràn vào trong phòng.
Trên mặt bọn họ mang theo vẻ nghiêm túc, hai chân đứng thẳng.
Chiều cao đến hơn 1m8 trở lên, dáng người vạm vỡ, được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Có 30, 40 người nhanh chóng bao phủ toàn bộ căn phòng.
Một mảnh tối đen, vô cùng áp bách.
Người cầm đầu là một thanh niên có mái tóc húi cua, ngũ quan đoan chính, nhìn rất có tinh thần.
Hắn nhìn lướt qua mọi người trong phòng, bình tĩnh mở miệng nói: “Vị nào là Lý Nhã Lỵ tiểu thư?”
Lý Nhã Lỵ đang chìm trong trạng thái đờ dẫn, còn tưởng rằng đối phương lại gọi thêm người đến.
Chú ý đến dáng vẻ hung thần ác sát của đám người mặc đồ đen này.
Lại bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.
Lý Mộc Tuyết thấy thế, run run rẩy rẩy nói: “Các anh muốn làm gì?!”
Thanh niên húi cua nghiêm túc nói: “Đường tiên sinh để chúng tôi đến đây giải quyết một rắc rối nhỏ cho Lý Nhã Lỵ tiểu thư.”
Nghe vậy, Lý Nhã Lỵ lập tức ngẩng đầu lên.
Không dám tin hỏi: “Chồng tôi đến rồi? Sao anh ấy lại biết tôi ở đây?”