Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 435 - Chương 435: Sủi Cảo

Chương 435: Sủi cảo Chương 435: Sủi cảo

Văn phòng tổng giám đốc.

“Keng, chúc mừng túc chủ, nhiệm vụ ‘hoàn trả đủ số’ đã hoàn thành.”

“Bạn nhận được ‘gói quà ngẫu nhiên’ x1.”

Đường Tụng không mở ra luôn.

Loại gói quà này phải xem may mắn.

Có thể tích lũy lại.

Chờ đến khi sử dụng ‘ấn ký may mắn’, nhận được buff may mắn +10 thì lại mở.

Đóng giao diện.

Rời khỏi nhóm chat náo nhiệt.

Đường Tụng để điện thoại xuống, nằm ngửa ra ghế, nhìn lên trần nhà.

Đối với nhiệm vụ này, hắn cũng không có quá nhiều vui sướng.

Trong đầu còn đang suy nghĩ đến tình cảnh của Trương Nghiên.

Nếu như không có tấm ảnh kia, không có những dòng chữ kia.

Nếu như không biết tình cảm của tinh khiết của đối phương.

Có lẽ lúc này hắn sẽ thấy thương hại và cảm khái nhiều hơn.

Cũng có thể thản nhiên giúp đỡ một tay.

Nhưng bây giờ, hắn muốn làm chính là, cung cấp trợ giúp hữu hiệu nhất, mà không làm tổn thương đối phương.

Mỗi người đều là nhân vật chính trong thế giới của mình.

Trong mấy năm nay, hắn bận rận ‘sáng tạo tập đoàn Đường Tống’.

Những bạn học kia cũng có trải nghiệm riêng và có các câu chuyện của riêng mình.

Hoặc là bi thương, hoặc là vui sướng, hoặc thành công, hoặc thất bại…

Òng ọc… bụng đang kêu than.

Đường Tụng lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ mình quên ăn cơm trưa.

Hắn cười tự giễu.

Lần trước quên ăn cơm, chính là ngày bị đuổi việc.

“Quả nhiên, mặc kệ tài phú gia tăng đến mức nào, về mặt tình cảm, mình vẫn không đủ rộng rãi như cũ.”

Vuốt vuốt cái bụng khô quắt.

Đường Tụng đứng dậy, đi đến khu ăn cơm của nhân viên, đảo mắt nhìn qua, cũng không phát hiện công cụ có thể dùng.

Nghĩ nghĩ, liền quay người, đi đến phòng marketing.

Nơi này trước mắt có 28 người, là bộ môn đông người nhất trong công ty.

Chịu trách nhiệm marketing nhãn hiệu và mở rộng cửa hàng.

Hơn 3 giờ chiều.

Ngoài cửa sổ trong suốt, nắng ấm bao phủ toàn bộ khu làm việc.

Phơi cho người uể oải.

Cộng thêm công việc khá nhàn nhã.

Không ít người đang lười biếng, cũng có mấy người châu đầu ghé tai thảo luận gì đó, trong đó còn có lãnh đạo cũ Lão Thôi.

Đây coi như là tác phong làm việc của Lão Thôi đi, lúc bận rộn thì dốc sức tăng ca, không lằng nhằng.

Lúc rảnh thì thảnh thơi, đầu tư cổ phiếu, nói chuyện với con trai, lên mạng mua sắm.

Tại một góc hẻo lánh, Trầm Ngọc Đình đang cúi đầu gõ bàn phím.

Nàng rất nghiêm túc, có vẻ rất tập trung.

Theo Đường Tụng tới gần.

Khu làm việc dần dần yên tĩnh lại.

Mọi người vừa tò mò lại vừa khẩn trương.

Công ty chiếm nguyên cả một tầng, văn phòng lãnh đạo và khu làm việc của nhân viên là tách ra.

Vị tổng giám đốc này rất ít khi xuất hiện ở đây.

Đường Tụng đứng ở sau lưng Trầm Ngọc Đình, nhìn phong thái yểu điệu của nàng.

Phong cách ăn mặc của nàng đã có chút thay đổi, càng thời thượng trẻ trung hơn.

Cứ đứng như vậy một lát.

Đám nhân viên chung quanh đều nhìn trộm bên này.

Không ít cô gái đang hâm mộ vị quản lý Trầm này.

Cũng bắt đầu học theo, gõ bàn phím ‘lốp bốp’.

Muốn hấp dẫn sự chú ý của nam thần.

Òng ọc… cái bụng lại đang kêu than.

Trầm Ngọc Đình vô thức sờ bụng mình.

Lại nghi ngờ mà quay đầu lại.

Liền nhìn thấy Đường Hồ Lô.

Nàng đầu tiên là nở nụ cười mừng rỡ, sau đó lập tức thu liễm.

Dù sao cũng đang ở nơi làm việc, với lại Đường Tụng còn là ông chủ của mình.

Đường Tụng sờ bụng, cười nói: “Tôi nhớ em hay mang cơm trưa đúng không?”

“Ừm!” Trầm Ngọc Đình gật đầu, chỉ cảm thấy nụ cười của hắn còn chói mắt hơn ánh nắng.

“Cho tôi mượn hộp cơm đi nhé?”

“Anh chưa ăn trưa?” Do dự một chút, nàng quan tâm hỏi: “Hay là tôi mua giúp anh một phần nhé? Tuy nhiên… giờ này nhà ăn đã nghỉ rồi. A đúng rồi, bên dưới còn có một nhà La Sâm, có cơm nắm, bánh bao, đồ Quan Đông, anh muốn ăn không?”

“Không cần, hôm nay lập đông, trong nhà gửi ít sủi cảo, tôi dùng lò vi sóng làm nóng là được.” Đường Tụng vỗ vai nàng, biểu thị đã nhận ý tốt của đối phương.

Trầm Ngọc Đình hơi đỏ mặt.

Tay Đường Tụng thật ấm áp nha.

“Tôi lấy cho anh!” Trầm Ngọc Đình lấy ra một túi giữ nhiệt in hình hoạt hình.

Đường Tụng còn nhìn thấy các loại đồ dùng hàng ngày ở trong ngăn kéo của nàng.

Trầm Ngọc Đình lại lấy ra hộp cơm thủy tinh sạch sẽ từ trong túi giữ ấm, rồi đưa qua.

Đường Tụng tiếp nhận, nháy mắt với nàng: “Vậy tôi không khách khí với em.”

Trầm Ngọc Đình do dự một chút, lại đưa đũa của mình ra.

Đang định đưa cho Đường Tụng.

Đám đồng nghiệp lập tức ồn ào.

“Đường tổng, tôi có bộ đồ ăn dùng một lần, ngài cần không?”

“Đường tổng, tôi là người tỉnh Tấn, có mang dấm Trần ở quê nhà đến, ngài cầm lấy ăn sủi cảo đi.’

“Tôi có ớt!”

“Báo cáo, tôi có mì…”

“Tôi có kim chi…”

Nhìn đám nhân viên nhiệt tình, Đường Tụng cũng không khách khí, chọn một số thứ cần dùng.

Ăn sủi cảo, không có dấm là không được.

Sau đó, hắn lại chú ý đến đôi đũa trong tay Trầm Ngọc Đình.

Trực tiếp đưa tay cầm lấy.

Mỉm cười với nàng: “Muốn nếm thử không, cha tôi làm sủi cảo rất ngon.”

Trầm Ngọc Đình hơi sững sờ.

Chớp chớp đôi mắt, thế nào cũng không nói được lời từ chối.

Nàng vuốt vuốt bụng, ra vẻ phục tùng nói: “Cũng được, trưa này chỉ ăn salad, vẫn còn hơi đói.”

Nói xong liền đứng lên, giúp Đường Tụng cầm giấm chua, ấm, kim chi…

“Báo cáo, tôi cũng muốn ăn sủi cảo!”

“Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn! Lâu rồi không được ăn!”

“Ông chủ, ngài quá bất công, sao chỉ mời mời mỗi quản lý Trầm?”

Những người ồn ào đều là các thực tập sinh mới vào làm, đều là người mới nhận từ trường học.

Vẫn còn giữ lại phong cách trong trường.

Những nhân viên nhiều tuổi hơn thì không khỏi lắc đầu khi nhìn thấy một màn này.

Bọn họ cũng không dám đùa với ông chủ như vậy.

Đường Tụng cũng không mjaobXỠ cảm, dù sao hắn cũng là người trẻ tuổi.

Với lại hình thức quản lý của văn hóa Đường Trình là như vậy.

Tầng quản lý không nhiều, lại cổ vũ bầu không khí hòa hợp giữa nội bộ.

Chỉ cần công việc ok, tất cả đều dễ nói.

Đường Tụng khụ khụ hai tiếng, mọi người lập tức yên tĩnh lại.

Hắn mở miệng nói: “Xem ra đãi ngộ của công ty chúng ta vẫn quá kém, nhân viên đều không ăn nổi sủi cảo. Như vậy đi, bắt đầu từ hôm nay, tiền ăn sẽ tăng từ 20 lên 30 đồng.”

Hắn vừa dứt lời.

Tiếng vỗ tay và hoan hô vang lên như sấm.

Lấy sủi cảo ra rồi bỏ vào hộp cơm.

Đổ nước nóng, để vào lò vi sóng, hẹn giờ 8 phút.

Một lát sau,, Đường Tụng gắp một miếng sủi cảo lên, hơi nóng đập vào mặt.

Thổi thổi, chấm vào nước dấm ớt.

Sủi cảo lập tức nhiễm thêm một tầng màu sắc, thèm ăn +1.

Nhét một cái vào miệng.

Nhân thịt thơm nức, vỏ bánh dai dài, vừa chua vừa cay.

Hương vị phức tạp rất giống với tâm trạng của hắn bây giờ.

Trầm Ngọc Đình yên tĩnh nhìn Đường Tụng, luôn cảm thấy Đường Tụng hôm nay rất khác.

“Nào, há mồm!” Đường Tụng đưa một cái qua.

Trầm Ngọc Đình vô thức há mồm, nhai nuốt xong mới cười nói: “Ngon thật!”

Hai người đối mặt nhau, vừa ăn sủi cảo vừa trò chuyện.

“Ngon nhất ở Ô Sơn chính là nhân thịt heo củ cải của mẹ em, có cơ hội thì mang cho tôi một chút nhé?”

“Thật ra mẹ tôi thường xuyên gửi lên, cũng bảo tôi đưa cho anh một chút, chỉ là… hơi ngại, nếu anh thích, ngày mai tôi mang cho anh.”

Bình Luận (0)
Comment