Đường Tụng đảo mắt qua hợp đồng, tổng thể là không có vấn đề.
Dù sao Bảo Long cũng là xí nghiệp hàng đầu, hợp đồng rất chính quy.
Lý Mộc Tuyết ở bên cạnh bắt đầu nhỏ giọng kể cho Đường Tụng nghe những chuyện vừa nãy.
Thái độ dịu dàng ngoan ngoãn, thì thầm rất êm tai.
Trầm Trung Bảo ở một bên cắn răng nói: “Mấy vị, chúng tôi tuyệt đối không trả lại tiền cọc, nếu hôm nay…”
Trầm Trung Bảo còn muốn nói gì đó.
“Gọi giám đốc tiêu thụ đến đây.” Đường Tụng thuận miệng cắt đứt.
Quá trình nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên.
Tóc mái đảo qua sống mũi cao thẳng, khí chất cao ngạo lạnh lùng, mang theo vị ưu nhã và phú quý của một người bề trên.
Lý Mộc Tuyết lập tức khép chặt chân, sợ làm ướt váy mới mua.
Trầm Trung Bảo thở sâu, cảm nhận được sự coi thường của đối phương.
Đúng.
Chính là coi thường, hoặc là còn không có cả coi thường.
Thuần túy là lạnh nhạt.
Tựa như bản thân mình không phải bất kỳ thứ gì, không có giá trị, cũng không có ý nghĩa nào.
Không muốn lãng phí dù chỉ một giây với mình.
Đây là một loại thái độ tự nhiên, chứ không phải cố ý.
Hết lần này đến lần khác, loại thái độ này lại làm cho Trầm Trung Bảo cảm thấy bị sỉ nhục.
Sắc mặt hắn khó coi, quay người đi vào trong góc, bấm điện thoại cho Triệu tổng.
Nhỏ giọng nói: “Triệu tổng, bạn trai của cô Lý đã đến, muốn gặp ngài, thái độ rất kém.”
“Vâng, kẻ đến không thiện, chắc là muốn đòi tiền cọc.”
“Rất trẻ, khoảng 23, 24, nhìn giống như một phú nhị đại.”
“Vâng, vâng!”
Cúp máy.
Trầm Trung Bảo mỉm cười, trở lại bên cạnh đám người Đường Tụng.
Biểu cảm thành khẩn, giọng nói rõ ràng: “Các vị, giám đốc của chúng tôi đang bận, không tiện đến, các vị trực tiếp nói với tôi là được.”
Lý Mộc Tuyết cau mày nói: “Đừng nói mấy lời vô nghĩa này, có ích lợi gì?”
Nàng có ấn tượng cực kém với Trầm Trung Bảo này.
Nàng không ngây thơ như Lỵ Lỵ, lăn lộn trong giới người mẫu nghiệp dư vài năm, nàng đã được xưng là kiến thức rộng rãi.
Loại người tự nhận là đẹp trai, cảm giác như tất cả cô gái phải bám lấy mình này, nàng đã gặp rất nhiều.
Chút tâm tư kia, liếc mắt là có thể nhận ra.
Trầm Trung Bảo vẫn ra vẻ thành khẩn như cũ: “Hay là tôi đưa các vị đến khu nghỉ ngơi chờ?”
Lý Mộc Tuyết nhận ra ý của đối phương, đang định nói vài câu khó nghe.
Nhưng nghĩ Đường Tụng ở bên cạnh, nhất định phải giữ hình tượng.
Đành nhịn xuống.
Đường Tụng thả hợp đồng xuống, nhìn về phía Trầm Trung Bảo.
Lạnh nhạt nói: “Vậy lãnh đạo khác đâu? Giám đốc, phó tổng?”
“Xin lỗi, đều đang bận.” Trầm Trung Bảo đứng thẳng, ánh mắt sáng rực.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đường Tụng, hắn chỉ muốn xông lên đấm cho một cái.
Mẹ nó!
Đẹp trai hơn ông, nhiều tiền hơn ông, còn Hải Vương hơn ông đây!
Nếu so sánh khí chất và cả thân thể, vậy thì càng kém hơn.
Lý Mộc Tuyết chợt trừng mắt lên.
Lý Nhã Lỵ tiến đến bên tai Đường Tụng, nói nhỏ: “Ca ca, bọn họ đang cố tình làm khó dễ với chúng ta!”
Đường Tụng vỗ vỗ cánh tay nàng.
Hắn vốn không định trả thù nhân viên tiêu thụ và vị giám đốc tiêu thụ kia.
Xe nên mua thì vẫn sẽ mua.
Đơn hàng giá 2.75 triệu, để bọn họ xin lỗi một câu chắc là không sao.
Nhưng bây giờ xem ra, thái độ của đối phương rất kém, hình như còn muốn chống đối hắn.
Hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.
Trực tiếp mở miệng: “Không sao, tôi gọi điện thoại hỏi xem.”
Nói xong liền lấy điện thoại, gọi wechat cho Bạch Thắng Lợi.
Trầm Trung Bảo ở một bên thì lại nghĩ.
Khá lắm, lại muốn giả vờ giả vịt?
Đồng thời đang suy đoán ý đồ của đối phương.
Điện thoại kết nối.
“Alo, Bạch tổng, dạo này thế nào rồi?”
“Đường tiên sinh, cảm ơn đã quan tâm, gần đây rất thuận lợi. Cậu mới là người bận rộn, nghe lão Lý nói, ông ấy muốn gặp cậu cũng khó.”
Đường Tụng cười nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ mời khách, mời mọi người tụ tập một chút.”
Có nhiệm vụ ‘phát triển quan hệ’, Đường Tụng nhất định phải hành động.
Thái độ của Bạch Thắng Lợi rất nhiệt tình và tự nhiên.
Không giống như là người quen chỉ gặp mặt một lần.
Hai người ôn chuyện vài câu.
Bạch Thắng Lợi chủ động hỏi: “Đường tiên sinh có chuyện gì sao? Cần hỗ trợ gì cứ nói.”
Đường Tụng liền kể qua về chuyện ở đây.
Giọng nói hắn rất bình tĩnh, lại mang theo một tia bất mãn.
Bạch Thắng Lợi lập tức nghiêm túc nói: “Đường tiên sinh, cậu yên tâm, tiền cọc nhất định sẽ trả lại. Về phần nhân viên có thái độ không tốt, Bảo Long chúng tôi tuyệt đối không giữ lại, tôi sẽ gọi cho Lão Vệ ở chi nhánh bên đó, cậu chờ một lát là được.”
Bạch Thắng Lợi không ngu, một bên là nhân viên bình thường ở chi nhánh, một bên là phú nhị đại có quan hệ với tập đoàn Đường Tống.
Đường Tụng cười nói: “Không cần trả tiền cọc, tôi mua chiếc G63 kia tặng bạn gái luôn.”
Bạch Thắng Lợi cười ‘ha ha’ hai tiếng: “Được, Đường tiên sinh hào phóng, về sau có cần thì trực tiếp liên hệ tôi là được.”
Đường Tụng chợt nghĩ đến Maserati đã đáp ứng Từ Tình.
Thuận miệng nói: “Tôi nhớ đại lý xe 4S Mara Yến Thành cũng thuộc Bảo Long đúng không?”
“Đương nhiên, Đường tiên sinh muốn mua xe gì?”
“Giúp tôi đặt 2 chiếc Maserati đi, màu trắng, bản cao nhất. Tôi muốn tặng bạn, lát nữa tôi sẽ gửi thông tin cho họ cho anh.”
“Được, không thành vấn đề.”
Cúp máy.
Hai mắt Lý Nhã Lỵ lóe sáng, chờ mong hỏi: “Ca ca, anh mua chiếc Benz G63 kia cho em thật sao?”
Đường Tụng hôn lên mặt nàng một cái: “Thích không?”
“Ừm, rất thích! Cám ơn ca ca!”
Nàng luôn là người thoải mái, nhất thời mặt mày hớn hở.
Đây chính là xe sang 2.75 triệu đấy, hơn nữa còn là Đường Tụng tặng.
Nàng chủ động hôn lên bờ môi của Đường Tụng, không coi ai ra gì là thè lưỡi ra.
Toàn bộ thân thể đều dán lên người hắn.
Trong đầu Lý Mộc Tuyết thì đang nghĩ đến 2 chiếc Maserati kia.
Nàng là người thạo nghề, trước còn từng thuê loại xe này với đám người trong nhóm ‘danh viện’.
Bản cao cấp có giá sàn khoảng 1.6 triệu.
Thậm chí nàng còn có một ý niệm, một chiếc trong đó phải chăng là của mình?!
Nếu như mình có thể lái chiếc xe đó, vậy…
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền không thể áp chế nổi.
Để tim nàng đập rộn lên, đỏ mặt nóng tai, hô hấp dồn dập.
Giống như làm phép đến đỉnh vậy.
Ánh mắt nhìn về phía Đường Tụng tràn đầy nóng bóng và mong chờ.