Ngày 19 tháng 11 năm 2022, thứ bảy, thời tiết sáng sủa.
Trải qua cơn mưa hôm qua.
Thời tiết lại lạnh hơn mấy phần.
Hôm nay Đường Tụng không đi đâu.
Từ chối lời mời quay chụp video mới của Trương Linh Linh, không đi học tập và đọc sách với Trình Nhạc Nhạc, cũng không đi thử xe mới với Lý Nhã Lỵ và Lý Mộc Tuyết.
Ăn sáng xong, dùng ‘kem đánh răng thần kỳ’ đánh răng.
Đến phòng tập, tập 2 tiếng.
Sau đó ngồi trên ghế salon trước cửa sổ, ngẩn người nhìn phong cảnh đầu đông.
Đêm nay chính là thời gian video call với thư ký Kim.
Với tư cách là một người bạn đi với hắn 4 năm, đây lại là lần đầu tiên mà bọn họ ‘chính thức đối thoại’.
Đường Tụng có tình cảm hết sức phức tạp với nàng.
Không biết mình nên đối mặt với nàng bằng thái độ gì?
Trò chơi gánh chịu 4 năm đại học của hắn, có quá nửa tình cảm là trút xuống người thư ký Kim.
Trong đầu hắn có rất nhiều đoạn ngắn.
Có kịch bản trong trò chơi, có ký ức khi hai người cùng phấn đấu trong giai đoạn đầu lập nghiệp.
Cuối cùng, hắn lại nhớ đến khuôn mặt trong quán cà phê ở lần đầu gặp mặt.
Đó là một khuôn mặt rất nhu hòa, tựa như nắng ấm ngày đông của giờ phút này vậy.
Đường Tụng thở sâu, đứng dậy đi vào thư phòng.
Lấy balo vẽ tranh do Trương Linh Linh tặng ra.
Bố trí xong, bắt đầu động bút.
Không biết qua bao lâu.
Một bức tranh chân dung đã sôi nổi trên giấy.
Nàng ngồi yên tĩnh bên cửa sổ, trong tay cầm một cuốn sách.
Góc mặt được đánh sáng, mang theo vẻ đẹp tự nhiên, quỷ phủ thần công.
Đường Tụng lại thất thần một lát.
Sau đó, hắn lại đổi giấy vẽ.
Bắt đầu vẽ một bức khác.
Biểu cảm của hắn rất nghiêm túc, động tác lại nhẹ nhàng thoải mái.
Trên người mang theo hơi thở nghệ thuật rất đậm.
Bên cạnh hắn, màn hình điện thoại thỉnh thoảng lại sáng lên.
Có rất nhiều người gửi tin cho hắn.
…
8 giờ tối.
Đường Tụng dính 6 bức tranh của thư ký Kim lên tường trong phòng ngủ.
Chuẩn bị xong xuôi, nội tâm hắn an tĩnh hơn rất nhiều.
Tắm rửa một cái.
Đổi một bộ quần áo thường ngày đẹp đẽ và thoải mái.
Mở tủ lạnh ra, lấy một lon bia.
Ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, vừa uống bia vừa chờ đợi thời gian đến.
Nội tâm trái lại còn dần dần bình tĩnh hơn.
22:10.
“Keng, đã mở khóa khung chat của ‘thư ký Kim’, thời gian 12 phút.”
Theo âm thanh nhắc nhở vang lên.
Đường Tụng lập tức cầm điện thoại lên.
Trong giao diện tin nhắn của wechat, xuất hiện một khung chat ở ngay đầu.
ảnh chân dung là một hình hoạt hình, ghi chú là ‘thư ký Kim’.
Đường Tụng không có thời gian do dự, lập tức ấn vào, sau đó trực tiếp gọi qua.
Tiếng chuông vang lên.
1 giây, 2 giây, 3 giây…
Đường Tụng chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại dài như vậy.
Đột nhiên, hình ảnh kết nối.
Nhưng chỉ nhìn thấy trần nhà.
Ánh sáng màu vàng ấm hết sức ấm áp.
Bởi vì đang trong phòng tắm, hơi nước mù mịt, nên hình ảnh hơi mơ hồ.
Hắn chỉnh max tiếng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở gấp rút.
Đường Tụng biết giờ phút này thư ký Kim đang nhìn hắn, chỉ có thể cố gắng không bản thân không quá kích động.
“Chào buổi tối, thư ký Kim!”
“Chào buổi tối.” Nàng dừng lại một giây, nhẹ nhàng nói: “Đường tổng.”
Giọng nói ôn nhuận như suối ngọt, lại có từ tình và tình cảm rất dày, vô cùng vô cùng êm tai.
Nghe thấy giọng nói của nàng, trái tim của Đường Tụng bắt đầu nhảy kịch liệt.
“Thư ký Kim!” Hắn nâng cao giọng, lộ ra chút kích động.
“Có!” Thư ký Kim lập tức đáp lại, giọng nói nàng vẫn rất nhu hòa: “Ngài có gì phân phó?”
Đường Tụng há to miệng, lại đóng lại ngay sau đó.
Hắn rất muốn hỏi thăm tình hình gần đây của nàng.
Tâm sự với nàng về những cuốn sách kia, nói về lần đầu gặp mặt.
Cuối cùng mới vào chủ đề chính.
Dù sao vừa mới gặp mặt đã nói chuyện sắc tình rồi, ít nhiều gì cũng không hay lắm.
Đáng tiếc là hệ thống không cho phép.
Khả năng cao sẽ là trực tiếp cúp máy, khung chat của nàng cũng biến mất.
Nhiệm vụ thất bại.
Nghĩ nghĩ, hắn mở miệng nói: “Cô đang tắm à?”
“Ừm, vừa mới vào bồn tắm, nhưng không sao, chỉ cần ngài phân phó, tôi có thể đi làm ngay.”
“Tôi muốn nhìn cô.”
Rầm rầm… Đường Tụng nghe thấy tiếng nước, chắc là có thứ gì đó chui ra khỏi mặt nước, còn rất nhanh.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một mái tóc màu nâu.
Một cánh tay trắng nõn như ngọc thạch đè chặt camera.
Hình ảnh quy về bóng tối.
“Tôi… tôi không trang điểm, với lại cũng không mặc quần áo.” Giọng nói nàng hơi run run.
“Tôi muốn nhìn cô.” Đường Tụng lặp lại một lần, giọng điệu cũng hơi gấp.
Hình ảnh lại sáng lên.
Ngay sau đó, hình ảnh bắt đầu xoay tròn.
Một khuôn mặt ôn nhu đến cực hạn xuất hiện trong màn hình.
Mũi cao thanh tú, mờ môi nở nang sung mãn.
Mái tóc dài của nàng ướt sũng, sắc mặt đỏ ửng, không khác gì phấn.
Làn da oánh nhuận mà sáng bóng, không có bất kỳ tì vết nào.
Hai người cách nhau hơn 300 km, thông qua hai chiếc điện thoại mà bốn mắt nhìn nhau.
Đường Tụng nhìn đôi mắt tươi mát có thần, tràn ngập cảm xúc của nàng.
Hắn lập tức thất thần.
Đây là đôi mắt như thế nào đây?
Hắn khó có thể diễn tả được nó.
Nhưng giống như là gió nhẹ sáng sớm, như hơi say rượu trong ngày chiều, như ánh hào quang lúc hoàng hôn, như ngân hà trong bầu trời đêm.
Yên lặng một lúc, Đường Tụng nắm chặt tay.
Thở hắt ra, tán dương: “Thật xinh đẹp.”
Hình ảnh hơi run lên.
“Ngài quá khen.” Hai mắt của thư ký Kim nhìn qua một bên, biểu cảm vẫn bình tĩnh tự nhiên.
Tựa như không có quá nhiều gợn sóng.
Đường Tụng lại có thể nghe được tiếng ‘ào ào’ từ đối diện, giống như có người đang dùng chân vỗ vào mặt nước.
“Gần đây tôi có học kỹ năng xoa bóp bảo vệ sức khỏe, có nghiên cứu nhất định về vật lý trị liệu. Có thể cho tôi xem tình hình da của cô không, tôi có thể cho cô vài ý kiến, giúp da cô tốt hơn, đẹp hơn.”
Thư ký Kim rốt cuộc không thể ra vẻ bình tĩnh nữa.
Khóe mắt nhảy lên, miệng hơi mở ra, lộ ra hàng răng trắng noãn và đầu lưỡi hồng phấn.
Đây không giống như Đường tổng bình tĩnh cao ngạo lạnh lùng trong ký ức của nàng.
Gò má nàng hơi đỏ lên, nhưng lại lập tức thu liễm cảm xúc.
Thản nhiên nói: “Đường tổng, thân thể tôi rất tốt, không cần đâu. Nếu ngài muốn tìm người để nghiên cứu thảo luận thân thể, có thể liên hệ với Bảo Nguyệt, Nhạc Nhạc, Lỵ Lỵ, Ngọc Ngôn.”
Đường Tụng mím môi, vẫn phát sinh như dự đoán.
Từ khi nhận được quà trung thu và tất chân, cộng thêm ‘ưu đãi của nam thần’.
Không khó để nhận ra thư ký Kim hơi bất mãn với hành vi của hắn.
Mặc dù nàng sẽ không ngăn cản hắn, cũng sẽ không chỉ trích hắn, nhưng luôn dùng cách của mình để phát tiết oán giận trong lòng.
Cũng may là hắn đã chuẩn bị đạo cụ.
Nghĩ vậy, hắn đứng lên, xoay người đi đến vách tường.
Trong màn ảnh, sau lưng hắn xuất hiện 6 bức tranh.
Nhưng đều là một khuôn mặt.
Có vẻ lạnh nhạt của nàng trong lần đầu gặp mặt, có vẻ nghiêm túc khi nàng làm việc, có vẻ khắc khổ lúc tăng ca, có nụ cười khi thu hoạch được thành công…
Khí chất của nàng thanh nhã lại cao quý, như cầu vồng sau cơn mưa.
Bức tranh ở chính giữa.
Là giai đoạn đầu lập nghiệp, thư ký Kim và hắn làm việc đến tận đêm khuya, đứng trước cửa sổ và ngóng nhìn bầu trời đêm thu.
Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ bằng bút chì: “Em mang theo ánh sao đầy trời, đạp lên những chiếc lá phiêu đãng, mắt trong veo lại kiên định, để tôi vui vẻ cả 16 tiết trời.”
Lạch cạch một tiếng, điện thoại của đối phương rơi xuống.
Rơi vào trong nước.
Tốc độ rơi xuống rất chậm.
Vị trí camera hơi nghiêng đi.
Đường Tụng thấy được gò núi phập phồng.
Thấy được chút ánh sáng.
Thấy được đường cong hoàn mỹ nhất.
Thấy được hai bắp đùi tròn trịa giao hòa.
Cuối cùng camera dán vào trên da thịt của nàng, tản ra ánh sáng nhàn nhạt như phấn.