1 giờ sáng.
4 người Đường Tụng đi ra khỏi hộp đêm.
Gió lạnh lập tức đập vào mặc, Bạch Tĩnh mặc ít nhất lập tức lạnh run người.
Đường Tụng chủ động tiến lên ôm vai nàng.
Bạch TĨnh cũng uống không ít rượu, khuôn mặt trắng như tuyết đã đỏ bừng, có chút đáng yêu.
Lý Mộc Tuyết yên tĩnh nhìn một màn này, chẳng biết vì sao nội tâm lại hơi ê ẩm.
“Đường tiên sinh, xe của ngài đã đến.” Ninh Hân khoác áo khoác lông, chỉ chỉ chiếc Benz S-Class ở lối ra.
Đường Tụng nói tiếng cảm ơn.
Ninh Hân lại nói: “Lão Cố nhà tôi đang rất bận, bằng không nhất định sẽ đến gặp ngài. Đường tiên sinh, có thể add wechat không? Lần sau ngài và bạn tới chơi, trực tiếp liên hệ tôi, tôi sẽ để lại ghế tốt nhất cho ngài.”
“Bảo Tiểu Tuyết gửi wechat của tôi cho cô đi.” Đường Tụng gật đầu, ôm vai Tiểu Tĩnh ngồi vào ghế sau.
Lý Mộc Tuyết ôm Ninh Hân một cái, cũng ngồi vào ghế sau.
Trương Hạo chép miệng một cái, tự giác ngồi ở ghế phụ xe.
Tài xế là một người trẻ tuổi mặc âu phục đeo găng tay trắng, mắt nhìn về phía trước, hỏi: “Đường tiên sinh, ngài muốn đi đâu?”
Đường Tụng nhìn Tiểu Tĩnh, vỗ vỗ vai nàng.
Tiểu Tĩnh chớp chớp mắt, rất muốn nói: “Ký túc xá đóng cửa rồi, đi về nhà anh.”
Nhưng nhìn Lý Mộc Tuyết bên cạnh, nàng vẫn nói nhỏ: “Tòa số 6 tiểu khu Thịnh Cảnh Hào Đình.”
“Vâng!” Chiếc xe đi rất ổn.
Trong xe trở nên yên tĩnh.
Tiểu Tĩnh tựa đầu vào vai Đường Tụng, hơi nhắm mắt lại, ngửi mùi trên người hắn.
Lý Mộc Tuyết hơi mở chân, kéo tay Đường Tụng vào trong váy ngắn của mình.
Đường Tụng cảm nhận được đôi tất chân bóng loáng đầy đặn, hỏi: “Tiểu Tĩnh, sao em lại quen Tiểu Tuyết?”
Bạch Tĩnh vốn đang suy nghĩ miên man, thân thể hơi run run, nói: “Quen trên tiệc sinh nhật Ninh Hân, chị Mộc Tuyết rất tốt, giúp em rất nhiều.”
Nàng thật sự không dám nói chuyện Vương Vân Phong, chủ yếu là lo gây rắc rối cho Đường Tụng.
Lý Mộc Tuyết nói khẽ: “Tiểu Tĩnh rất tốt, bọn em mới quen đã thân, về sau sẽ là chị em tốt.”
“Ừm.” Bạch Tĩnh vội vàng gật đầu.
Lý Mộc Tuyết đã đứng ra trong thời điểm nàng bất lực nhất, có hình tượng vô cùng cao lớn trong lòng nàng.
Đường Tụng mỉm cười, ngón tay hơi hoạt động.
Lý Mộc Tuyết nhận được ban thưởng, miệng phát ra tiếng hừ hừ thoải mái.
Đinh linh linh… tiếng chuông vang lên.
Bạch Tĩnh ngồi thẳng, móc điện thoại từ áo khoác mà Đường Tụng cho mượn.
Nhìn thấy hai chữ ‘Ba ba’, sắc mặt nàng đột nhiên căng cứng.
Nàng do dự một chút, vẫn thận trọng nghe máy: “Alo, ba ba.”
Giọng nói đè nén truyền ra: “bạch Tĩnh! Đây là cuộc gọi thứ 20 mà cha gọi cho con rồi đấy!”
“Con vừa ở trong quán bar, nhạc to quá nên không nghe thấy.”
“Về nhà mau! Mặt mũi của cha bị con vứt sạch rồi! Rạng sáng chạy đến hộp đêm, cấu kết làm bậy với những người không ra gì, con làm cha quá thất vọng.”
“Con đang về, hơn nữa Đường Tụng ca ca cũng không phải…”
Tút tút tút… Bạch Thành Lâm trực tiếp dập máy.
Rõ ràng, Bạch Thành Lâm đã rất giận.
Bạch Tĩnh thở dài, cất điện thoại: “Tô Thành đáng chết, chắc chắn là tên đó tố cáo với cha em.”
Đường Tụng ngồi gần, tự nhiên nghe thấy rõ ràng.
Nhỏ giọng an ủi: “Tiểu Tĩnh, có cần anh giải thích giúp em không?”
“Không cần không cần, Đường Tụng ca ca, anh về sớm đi, không cần lo cho em. Cha em gần đây có quá nhiều áp lực, cho nên nói chuyện hơi to tiếng, thật ra ông ấy rất tốt với em.”
Lý Mộc Tuyết đột nhiên phản ứng lại.
Nếu Bạch Tĩnh đã thân với Đường Tụng như vậy, thế vì sao còn cần rầu rĩ vì chuyện đầu tư bỏ vốn?
Mặc dù không biết tài sản cụ thể của Đường Tụng, nhưng có thể tiện tay tặng biệt thự và xe sang, còn có thể ảnh hưởng đến tư bản Tĩnh Ngộ.
Vậy chí ít cũng không kém hơn Tô Thành và Tô Văn nhỉ?
Ánh mắt nàng lấp lóe, trong lòng dao động không ngừng.
Bạch Tĩnh là một bạch phú mỹ chân chính, trước mắt đang học ở đại học sư phạm Yến Thành.
Cha là phú ông lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, năng lực không tầm thường.
Có bối cảnh gia đình này ở đây, đều mạnh hơn nàng và Lỵ Lỵ rồi.
Chẳng may Đường Tụng trực tiếp ra tay giúp Bạch Thành Lâm giải quyết tất cả vấn đề.
Vậy Bạch Thành Lâm nhất định sẽ để Bạch Tĩnh đi theo Đường Tụng, giống như đã làm với Tô Thành vậy.
Nhìn thái độ của Đường Tụng, hắn cũng có ấn tượng rất tốt với Bạch Tĩnh.
Chẳng may… chẳng may…
Làm một người ích kỷ, nàng lập tức nghĩ đến lợi ích của mình và Lỵ Lỵ.
Coi như để Đường Tụng đứng ra giải quyết vấn đề.
Vậy cũng phải đảm bảo Bạch Thành Lâm không có ý nghĩ xấu.
Nghĩ tới đây, nàng nở nụ cười, tựa vào bờ vai còn lại của Đường Tụng.
Nhìn Bạch Tĩnh nói: “Tiểu Tĩnh, hôm khác chị đến nhà em làm khách nhé, có hoan nghênh không?” Nàng trực tiếp xưng chị gọi em luôn.
“Đương nhiên hoan nghênh, chị Mộc Tuyết muốn đến lúc nào cũng được, mẹ em là người tỉnh Tô, làm đồ Hoài Dương rất ngon.”
“Vậy chị phải qua nếm thử rồi.” Lý Mộc Tuyết nở nụ cười ấm áp.
Khoảng 15 phút sau, tài xế lái xe đến nơi.
“Đường Tụng ca ca, chị Mộc Tuyết, anh Hạo, em về trước nha, bái bai.”
Bạch Tĩnh cầm túi xách, mở cửa xe.
Sau đó lại nhìn Đường Tụng, lưu luyến không rời nói: “Đường Tụng ca ca, đến nhà nhớ gửi wechat báo cho em nha.”
Nói xong liền to gan tiến lên, hôn lên mặt Đường Tụng một cái.
Đang định đứng dậy, lại bị Đường Tụng kéo vào trong ngực.
Ngay sau đó, bờ môi nở nang bị bao phủ.
Đường Tụng ngửi mùi thơm ngọt ngào trên người nàng, cảm nhận được xúc cảm mềm mại.
Nhẹ nhàng mút một lúc, lúc này mới thả Tiểu Tĩnh ra: “Về đi.”
“Ừm.” Bạch Tĩnh cười ngọt ngào, lại chủ động hôn hắn một cái.
Rồi nhún nhảy rời đi.
Lý Mộc Tuyết lộ ra vẻ hâm mộ, quyết định trở về lập tức đánh răng.
Xe lại đi về Thịnh Nguyên Danh Dinh.
Ngồi trên ghế phụ, sắc mặt Trương Hạo hơi cổ quái, tựa như nhẫn nhịn một bụng, muốn nói lại thôi.
Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, quan sát phía sau một chút.
Liền nhìn thấy tay của Đường Tụng đang nhảy múa trên đôi chân đẹp của Lý Mộc Tuyết.
Mà Lý Mộc Tuyết giống như rất hưởng thụ, còn chủ động dính vào cánh tay Đường Tụng.
Hắn chỉ cảm thấy đầu óc ông ông.
Vốn cho là nói đùa, bây giờ xem ra… hình như là thật?!
Đường Tụng trong ấn tượng của hắn, là một người rất chung tình.
Không ngờ chớp mắt đã biến thành Hải Vương.
Hơn nữa đối tượng còn đều là bạch phú mỹ cực phẩm.
Nghĩ đến người bạn gái cũ của mình, mắt Trương Hạo hơi đỏ lên.
“Đường tiên sinh, chúng ta đến rồi.” Tài xế nhỏ giọng nhắc nhở.
Đường Tụng ngồi thẳng, lấy tay ra, cười nói: “Cảm ơn, vất vả rồi.”
“Vâng, vâng, ngài đi thong thả!” Tài xế hơi khẩn trương.
3 người xuống xe, đi vào cổng biệt thự rộng rãi.
Trương Hạo nhịn một đường, lúc này lại hỏi: “Đường Tụng, biệt thự này… là của ông?”
Đường Tụng gật gù: “Đêm nay ông ngủ trong phòng dành cho khách dưới tầng 1 nha.”
“Được… được.” Sắc mặt Trương Hạo hơi đỏ lên.
Mặc dù đã biết giá trị con người Đường Tụng có thể đã vượt xa tưởng tượng của mình, nhưng khi nhìn thấy tận mắt, hắn mới có cảm nhận trực quan.
Đối mặt với người bạn thân khi xưa, cũng có vẻ hơi bứt rứt bất an.
Mở cửa chống trộm, đi vào trong biệt thự có nhiệt độ thích hợp.
Lý Mộc Tuyết chủ động lấy một đôi dép mới cho Trương Hạo.
Lại dịu dàng giúp Đường Tụng cởi áo khoác thay dép.
Điều này làm cho Trương Hạo suýt chảy nước mắt.
Nếu nói không hâm mộ thì là lừa người.
Một mỹ nữ cực phẩm như vậy, bên ngoài lạnh lùng cao ngạo, về nhà lại ngồi xổm xuống thay dẹp cho bạn.
Loại cảm giác tương phản này, vừa hay lại thể hiện địa vị của Đường Tụng trong mắt nàng.
So với Đường Tụng.
Trương Hạo cảm giác mình thật sự giống như Trần Giảo Giảo nói, là tên hề.
“Trương Hạo, trong tủ lạnh có hoa quả và đồ ăn vặt, đồ uống, muốn ăn cái gì thì cứ lấy. Trong phòng có đồ rửa mặt dùng một lần. Chăn ga tôi mới thay hai hôm trước. Đường Tụng, em đi rửa mặt, chờ em một lát.”
Lý Mộc Tuyết nói xong liền chạy chậm lên nhà.
Trương Hạo chỉ chỉ Lý Mộc Tuyết, hâm mộ nói: “Hai người ở chung?”
Được một mỹ nữ đỉnh cấp như vậy chăm sóc cẩn thận, hắn cũng không dám nghĩ Đường Tụng hạnh phúc thế nào.
Quả nhiên, chênh lệch giữa người và người, có đôi khi còn lớn hơn cả người và chó.
“Đương nhiên là không.” Đường Tụng lắc đầu, đưa Trương Hạo vào phòng khách.
Trương Hạo thở ra một hơi: “Cũng đúng, dù sao ông còn có Lỵ Lỵ, nếu như ở chung với Lý Mộc Tuyết, rất dễ mâu thuẫn nội bộ, đến khi đó lại phiền rồi.”
Đường Tụng cười vỗ vai hắn: “Hạo Tử, quên nói với ông, đây là nhà Lỵ Lỵ. Tiểu Tuyết là bạn thân của Lỵ Lỵ, cho nên cũng ở đây. Lỵ Lỵ ngủ ở phòng ngủ chính tầng 2, Tiểu Tuyết ở phòng bên cạnh. Bình thường tôi không ở đây, mà ở riêng. Nhưng đêm nay muốn chăm sóc Lỵ Lỵ, nên ông ở tạm một đêm đi. Nếu mai chưa cần về, tôi dẫn ông qua nhà tôi.”
Nghe vậy, Trương Hạo lập tức trợn tròn mắt.
Trong đầu như có bão cấp 12 thổi qua, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Muộn rồi, tôi đi trước, ông cũng ngủ sớm đi.” Đường Tụng nói tạm biệt, rồi trực tiếp rời đi.
Đêm nay, Trương Hạo mất ngủ.