Thứ ba, ngày 6 tháng 12 năm 2022, nhiều mây.
5 giờ sáng, sắc trời tối om, thỉnh thoảng có cơn gió lạnh gào thét qua.
Cả thành phố còn chưa tỉnh lại từ giấc ngủ sâu.
Tiểu khu Vân Thanh Uyển.
Trong phòng ngủ yên tĩnh và ấm áp.
Một đôi mắt to trắng đen rõ ràng đang lấp lóe trong màn đêm.
Điện thoại bên cạnh gối đã sáng lên.
Ánh sáng mông lung chiếu rọi ra một khuôn mặt xinh đẹp.
Làn da trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, ngũ quan tinh xảo.
Hai đầu lông mày mang theo chờ mong và vui sướng.
Thời gian đã đến 5:30.
Thu Thu vén chăn, mở đèn ngủ, cẩn thận từng li từng tí mà xuống giường.
Trương Linh Linh bên cạnh vẫn ngủ say.
Nàng nhỏ giọng nói: “Xin lỗi Linh Linh, chỉ một lần này thôi, coi như hoàn thành giấc mơ của mình.”
Đây là lần đầu tiên Đường Tụng chủ động hẹn nàng ăn cơm.
Mặc dù chỉ là một bữa sáng bình thường trong nhà ăn, nhưng ý nghĩa phi phàm.
Buộc tóc đuôi ngựa rồi rửa mặt.
Bởi vì tối qua đã cố tình tắm rửa, nên sáng dậy thoải mái hơn không ít.
Mở cửa đi vào phòng livestream.
Ngồi vào bàn trang điểm gần cửa sổ, đầu tiên là cẩn thận dưỡng da.
Tiếp đó bắt đầu trang điểm.
Dần dần, cả khuôn mặt càng lộ ra vẻ ngự tỷ, mang theo khí chất lạnh lùng nhàn nhạt.
Sau đó làm tóc, mặc quần áo đã chuẩn bị từ hôm qua.
Quần jean màu xám, áo hoodie, áo khoác, lại thêm đôi giày Vans.
Nhìn thời gian, đã là 6:40.
Nhà ăn mới mở cửa không lâu.
Thu Thu vội vàng lấy điện thoại ra, gửi tin cho Đường Tụng: “Đường Tụng, mấy giờ anh tới, tôi đi mua cơm trước.”
Tiếp đó, nàng lại tiến đến gần ban công.
Ngồi xổm xuống trước mầm non đã cao hơn 20 cm và ngẩn người.
Tinh…
Đường Tụng: “7 giờ 20 cô đi ra ngoài là được, tôi vừa chạy bộ xong.”
Thu Thu thở phào một hơi, vội vàng trả lời: “Được, không vội, trên đường chú ý an toàn.”
Nhìn thời gian, còn khoảng nửa tiếng nữa.
Nàng lại trở về bàn trang điểm, bắt đầu chỉnh sửa tỉ mỉ.
Suy nghĩ một chút, lần này không đeo kính áp tròng, mà lấy một chiếc kính gọng bạc rồi đeo lên.
Thật ra nàng cận nặng, bình thường đều đeo kính áp tròng.
Đứng trước gương, nhìn thế nào cũng là một mỹ nữ.
Giống như một sư tỷ xinh đẹp lạnh lùng trong sân trường.
Nếu nhầm phong cách, vẻ đẹp sẽ bị hạ xuống.
Thu Thu hiển nhiên là rất hiểu đặc điểm của mình, cũng biết ăn mặc thế nào để mình càng xinh đẹp hơn.
Chờ đến gần giờ hẹn, nàng liến xách túi, mở cửa đi ra ngoài.
Cạnh… khóa điện tử đóng lại.
Kẹt kẹt… cửa phòng ngủ chính mở ra.
Trương Linh Linh đi ra với mái tóc rối bời.
Trên mặt mang theo vẻ u sầu nhàn nhạt.
Đứng dậy đi đến ban công.
Mặt trời vừa mới dâng lên, ánh bình minh dần dần xuất hiện.
Nghênh đón tia nắng ban mai, vẻ u sầu trên mặt Trương Linh Linh cũng tiêu tán.
Nàng nhìn xuống dưới, thấy một chiếc Panamera màu đen đang dừng tại đó.
Ngay sau đó, một bóng dáng cao to mở cửa xuống xe.
Nắng sớm lập tức bao phủ lấy hắn.
Làm hắn còn lóa mắt hơn cả mặt trời đang dâng lên nơi chân trời.
Trương Linh Linh cảm thán nói: “Thật sự là quá đẹp trai!”
Một lúc sau, nàng lẩm bẩm một câu: “Cố lên nha Thu Thu.”
Sau đó liền quay người, lấy đệm yoga và bắt đầu tập luyện.
…
Đường Tụng mặc áo jacket cao cổ, che khuất miệng mũi, cũng che khuất gió lạnh cho hắn.
Hắn ngẩng đầu, vẫy vẫy tay với Thu Thu vừa ra khỏi cửa.
Cười tủm tỉm nói: “Trùng hợp thật, tôi vừa mới đến.”
Hơi thở vừa ra khỏi miệng đã biến thành sương trắng, bị gió lạnh đánh tan.
“Đường Tụng! Anh… sao anh lại qua bên này.” Thu Thu nhìn người thanh niên trước mắt.
Trong mắt có vui vẻ, bất ngờ và hưng phấn, tim không khỏi đập rộn lên.
Đường Tụng tiến lên một bước, dùng thân thể rộng lớn che gió cho nàng: “Mỹ nữ mời khách, tự nhiên phải tích cực rồi, đi thôi, trên xe ấm hơn.”
Mặt Thu Thu lập tức đỏ lên.
Trong lòng nàng biết, hôm nay gió to, Đường Tụng sợ mình cảm lạnh, nên cố tình chạy đến nơi này.
“Đường Tụng đúng là một người ấm áp!’
Đường Tụng chủ động mở cửa xe cho nàng.
Thu Thu có chút được yêu mà sợ.
Hai tay co quắp giữa hai đùi, khuôn mặt càng ngày càng nóng.
Đường Tụng ngồi vào xe, điều chỉnh điều hòa một chút, tránh cho thổi thẳng vào người.
Thuận miệng tán dương: “Hôm nay mặc rất hợp, rất đẹp, lát nữa tôi có thể ăn thêm một cái bánh.”
“Cảm … cảm ơn, hôm nay anh cũng rất đẹp.” Thu Thu hơi cúi đầu, khẩn trương không biết nói gì.
Có trời mới biết vì sao Đường Tụng lại trở nên ôn nhu và nhiệt tình như vậy.
Mỗi một hành động đều tràn đầy phong độ.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh.
Đường Tụng mắt nhìn phía trước, thỉnh thoảng trò chuyện với nàng, điều tiết bầu không khí.
Thu Thu lập tức bình tĩnh lại, mang theo nụ cười vui vẻ.
“Đến rồi.” Đường Tụng dừng xe, nghiêng đầu cười nói: “Không quên mang phiếu ăn chứ?”
“Có… có mang…” Thu Thu vội vàng thu hồi ánh mắt nóng bóng của mình, móc thẻ ăn của mình ra.
Hai người xuống xe.
Đường Tụng vòng ra sau, lấy một gói nhỏ tinh xảo rồi khóa xe.
Hai người đi lên tầng hai nhà ăn, ngồi cạnh cửa sổ.
Đường Tụng mở gói nhỏ, lấy ra một chiếc chăn lông vuông vức.
Trực tiếp đặt lên đùi nàng: “Nhà ăn không ấm lắm, phủ thêm cái này cho ấm.”
Thu Thu sờ chiếc chăn mềm mại trên đùi, ngây ngốc nói tiếng cảm ơn, trong mắt toàn là vẻ không dám tin.
“Tôi đi mua cơm.” Đường Tụng cầm thẻ ăn trong tay Thu Thu, mỉm cười với nàng rồi đi về phía bên kia.
Hắn phong thái đoan chính, nụ cười trên mặt tràn đầy cuốn hút, lộ ra vẻ ưu nhã và phú quý.
Nói chuyện ôn hòa, âm thanh tràn ngập từ tính.
Bản thân đại học sư phạm đã nhiều nữ ít nam, trong nhà ăn nhỏ đột nhiên xuất hiện một soái ca cấp bậc này, tự nhiên là rất đáng chú ý.
Hấp dẫn rất nhiều nữ sinh chung quanh.
Có nữ sinh đang dùng bữa, không cẩn thận làm rơi đũa xuống đất.
Có nữ sinh đang đi đường thì vô thức ngừng chân.
Có nữ sinh xem điện thoại thì vội vàng mở máy ảnh, chụp ảnh và chia sẻ vào trong nhóm.
Ngay cả bác gái ở nhà ăn cũng không chịu được, cảm giác thanh niên này rất tốt, nói chuyện dễ nghe.
Đồ ăn đều chọn cái ngon nhất, còn cho thêm thịt, cháo thì tràn đầy một bát.
…
Thu Thu ngồi tại chỗ, cảm nhận chăn lông ấm áp trên đùi, ánh mắt dần dần hòa tan.
Rất nhanh, Đường Tụng đã mang hai bữa sáng ấm áp về.
Chủ động đưa cháo đến trước mặt Thu Thu: “Tranh thủ còn nóng, ăn đi, cẩn thận dính lên mặt.”
Thu Thu vuốt ve gọng kính bạc, nhất thời không biết nói gì.
Nàng hé miệng cắn miếng bánh cuộn, mùi thịt và trứng, lòng nướng tràn ngập trong khoang miệng.
Đường Tụng thuận tay móc giấy ăn, cười nói: “Tôi nói không sai mà, mau lau đi.”
Thu Thu yên lặng nhận lấy, lau khóe miệng.
Lại cúi đầu hút một ngụm cháo nóng.
Hơi nóng làm mắt kính của nàng nhòe đi.
Ấm áp chưa bao giờ rõ ràng như vậy.
mùa đông, thật ra cũng rất tốt.