Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 593 - Chương 593: Các Cầu Thủ

Chương 593: Các cầu thủ Chương 593: Các cầu thủ

Bắc Thành Hoa Viên.

Đồng hồ báo thức đồng thời vang lên ở phòng 2001 và 2201.

Phòng 2001.

Trình Nhạc Nhạc đột nhiên ngồi dậy, chậm rãi tỉnh táo lại.

Nàng có thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất nghiêm ngặt.

Những tối Đường Tụng không ngủ ở đây, nàng đều ngủ vào 22 giờ.

Nhưng hôm nay là ngày đặc thù, là ngày sinh nhật Đường Tụng.

Chuyện này là một chuyện rất quan trọng với nàng.

Cho dù ngày mai phải kiểm tra, nàng cũng tạm thời quên đi.

Lựa chọn trở lại Bắc Thành Hoa Viên, chính là vì muốn bầu bạn cùng Đường Tụng, dù chỉ là một hai tiếng cũng tốt.

Trình Nhạc Nhạc vuốt vuốt khuôn mặt, chờ thời gian đi vào 0 giờ.

Lấy điện thoại di động ra.

Nhưng lại dừng lại.

“Đã muộn rồi, chắc Đường Tụng đã ngủ.”

Trình Nhạc Nhạc mở wechat, bắt đầu soạn tin nhắn, bôi bôi xóa xóa.

Hơn 10 phút sau, nàng mới thở phào một hơi.

Gửi đi: “Thật đáng tiếc, trong 23 năm qua của anh, em chỉ xuất hiện trong 101 ngày ngắn ngủi. Nhưng trong ngày tháng sau này, em sẽ luôn ở bên anh. Sinh nhật vui vẻ, Đường Tụng của em.”

Lại nhìn màn hình một lúc, Trình Nhạc Nhạc mới lưu luyến không rời mà tắt màn hình.

Nhưng nàng đã không buồn ngủ.

Phòng ngủ ấm áp như xuân, ánh đèn ngủ rủ xuống đầu giường.

Nàng đứng dậy, đi chân đất đến bên cửa sổ.

Chẳng biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ đã có bông tuyết.

Có vài bông tuyết bay đến trước cửa sổ.

Trình Nhạc Nhạc mặt mày hắn hở, vươn tay qua cửa sổ, muốn cảm nhận ý lạnh của chúng.

Bông tuyết tan chảy rất nhanh, biến thành vệt nước rồi biến mất.

Nàng thè lưỡi, nhỏ giọng nói một câu ‘Xin lỗi’, sau đó che miệng cười khẽ.

Lấy điện thoại ra, chụp tấm ảnh bên ngoài cửa sổ, rồi chia sẻ cho Đường Tụng.

Ngay sau đó, nàng liền nhìn ra ngoài cửa sổ và ngẩn người.

Nàng nghĩ đến rất nhiều rất nhiều chuyện, mới quen, ở chung, cảm động, kiều diễm, mê luyến, nỗ lực…

“Em đã từng chần chờ, e ngại, tự tin, xấu hổ… may là anh không ngại.”

“Bây giờ em đã không lo, cũng không sợ.”

“Không ai có thể để em rời khỏi anh.”

Trong bất tri bất giác, bông tuyết càng ngày càng nhiều.

Ngày nắng thích hợp gặp nhau, ngày tuyết thích hợp tưởng niệm.

Phòng 2201.

Giọng nữ quen thuộc truyền ra: “Thuê bao đang bận…”

Đổng Ngọc Ngôn ngẩn người, rất nhanh đã phản ứng lại.

Nàng chỉ do dự vài giây, lo ảnh hưởng đến giấc ngủ của Đường Tụng, không ngờ lại bị người khác nhanh chân đến trước.

Từ Tĩnh mặc áo ngủ phim hoạt hình, ngồi quỳ chân bên cạnh bạn thân.

Lẩm bẩm: “Ấy! Mới 0 giờ sáng, Đường Tụng lại lêu lổng với nữ yêu tinh nào rồi?! Mình đã nói rồi, phải gọi sớm một chút.”

Đổng Ngọc Ngôn gõ đầu nàng: “Vậy sao cậu không gọi?”

“Mình… mình không phải bạn gái, mình mới không quan tâm.”

“Cậu nói lời này, cậu tin không?” Đổng Ngọc Ngôn liếc nàng một cái: “Với tính cách lười biếng của cậu, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, không ăn đồ ăn vặt, không cày phim, chạy đến phòng mình, còn không phải để chúc mừng sinh nhật Đường Tụng sao?”

“Mình không phải, mình không có, đừng nói mò.” Từ Tình hơi đỏ mặt, liếc mắt nhìn trần nhà.

Tròng mắt đen như mực đảo vòng vòng, nói sang chuyện khác: “Trực giác nói cho mình biết, cô gái đang gọi điện với Đường Tụng, tuyệt đối là cô gái ở Yến Giang Biệt Viện lần trước.”

Nghe vậy, Đổng Ngọc Ngôn yên lặng cúi đầu, thở dài.

Từ Tình cũng rầu rĩ không vui, cũng có chút đau lòng thay cho bạn thân.

Tiến lên ôm vai nàng, cùng chung mối thù nói: “Chờ Đường Tụng đến đây, mình sẽ dùng kiếm đâm mông tên đó, giúp cậu hả giận.”

“Cậu dám?!” Đổng Ngọc Ngôn lập tức trừng mắt, vỗ vỗ mông nàng nói: “Hơn nữa, coi như cậu thành công, chỉ sợ sẽ bị Đường Tụng đâm lại mấy trăm lần nhỉ?”

Từ Tình tựa như nghĩ đến hình ảnh khủng bố nào đó.

Bên tai còn vang lên tiếng kêu thảm thiết của bạn thân đêm đó.

Nếu đổi là nàng vào đó, vậy đúng là phải chết.

Nàng rùng mình một cái, điên cuồng lắc đầu nói: “Mình không cần! Không cần!”

Đổng Ngọc Ngôn vuốt trán nói: “Đừng nghĩ lung tung, chúc mừng sinh nhật Đường Tụng trước đi.”

Nàng mở wechat, gửi tin nhắn giọng nói, điềm nhiên hỏi: “Thân ái, sinh nhật vui vẻ. Một tuổi mới, nghênh đón nhiều thứ mới. Quà sinh nhật đã chuẩn bị xong, nhưng cần anh đến Bắc Thành Hoa Viên nhận.”

Ngay sau đó, nàng lại nhìn về phía Từ Tình.

Từ Tình cười hơi mất tự nhiên, cũng lấy điện thoại ra, không mặn không nhạt nói: “Sinh nhật vui vẻ, nếu muốn quà, thì đến Bắc Thành Hoa Viên.”

Nàng vừa gửi xong, Đổng Ngọc Ngôn lập tức cướp lấy điện thoại, thu hồi tin nhắn.

Nghiêm túc nói: “Cho cậu cơ hội nữa để tổ chức ngôn ngữ, nếu không muốn thì không cần nói.”

“Mình mới không muốn…”

“Tình Tình, nói chuyện phải cân nhắc hậu quả, hôm nay là sinh nhật Đường Tụng, nếu cậu không sợ hối hận, vậy thì coi như mình không nói gì.”

Từ Tình rụt cổ lại, cầm điện thoại lên, cân nhắc một lúc.

Cuối cùng mới nói với vẻ đáng yêu: “Đường Tụng đại nhân thân ái, sinh nhật vui vẻ! Tình Tình đã chuẩn bị quà sinh nhật cho ngài! Còn chờ gì nữa! Mau đến Bắc Thành Hoa Viên nhận quà thôi!”

Gửi xong, khuôn mặt nàng đỏ lên, nói: “Ngôn Ngôn, mình là vì cậu đó nha!”

“Ái phi, trẫm biết!” Đổng Ngọc Ngôn gật đầu hài lòng, đưa tay nắm eo Từ Tình, hôn lên mặt nàng một cái.

Từ Tình lau lau mặt.

Càng nghĩ đến tin nhắn vừa rồi, càng thấy e thẹn.

Nhịn không được mà nhào lên người Đổng Ngọc Ngôn, bắt đầu trêu chọc lẫn nhau.

Đổng Ngọc Ngôn cười run rẩy cả người, cũng bắt đầu phản kích.

Ngực Từ Tình bị đánh lén, kêu lên một tiếng, lấy đạo của người trả lại cho người.

Trong phòng ngủ rộng rãi, tiếng cười cười nói nói khiến người ta mơ màng.

Paris.

Tháng 12, nhiệt độ ban ngày khoảng 8 độ C.

Tô Ngư dạo bước tại đầu đường cuối ngõ, lưu luyến với đủ loại tượng, kiến trúc, tiệm sách.

Tiếng Pháp của nàng không quá tốt, nhưng cũng có thể miễn cưỡng giao lưu.

Ngẫu nhiên sẽ dừng lại trước mặt một họa sĩ ven đường, thưởng thức tranh của đối phương.

Thấy hứng thú, thì sẽ đi vào các cửa hàng, mua một ít vật phẩm đặc sắc.

5 giờ chiều.

Quán cà phê bờ sông Seine.

Trong tay nàng là một ly Latte nóng hổi.

Trước mặt là một khối bánh ga tô, phía trên còn cắm một ngọn nến nhỏ.

Nhẹ nhàng nhấp ngụm cà phê.

Tô Ngư một tay nâng má, ngóng nhìn cầu Alexandre III vắt ngang sông.

Miệng lẩm bẩm: “Bây giờ trong nước là ngày 9 tháng 12 rồi, chúc anh sinh nhật vui vẻ…”

Nói nói, nàng bắt đầu hát “Happy birthday …”

Âm thanh sạch sẽ thanh thúy, cực kỳ êm tai.

Tiểu khu Vân Thanh Uyển.

Trong bóng tối, màn hình điện thoại sáng lên.

Thu Thu nghiêng người, gửi tin nhắn đã chuẩn bị kỹ: “Nguyện vạn sự trôi chảy, ba phần vui vẻ bất ngờ, bảy phần tận hứng. Sinh nhật vui vẻ! (#vung hoa) (#bánh ga tô) (#pháo hoa).”

Ngay sau đó, nàng sờ lên hộp quà tinh xảo trên tủ đầu giường.

Nghĩ ngày mai đưa quà thế nào cho phù hợp.

Thịnh Nguyên Danh Dinh.

Lý Nhã Lỵ ở phòng ngủ chính ngủ rất thơm.

Nàng mặc váy ngủ hơi dài, ôm chăn, một cặp đùi đẹp trần trụi lộ ra ngoài.

Váy ngủ kề sát da thịt, phác họa ra đường cong gợi cảm và sung mãn.

Không biết mơ tới cái gì, nàng uốn éo người, mang theo nụ cười ngọt ngào.

Lý Mộc Tuyết nằm cạnh thì vẫn chưa ngủ.

Nàng quay một video ngắn chúc mừng sinh nhật và gửi cho hắn.

Giọng điệu rất gợi cảm và trêu người, trên người cũng không mặc áo ngủ, chỉ dùng cánh tay che đậy mấy vị trí mấu chốt.

Hi vọng trong đêm rét lạnh này, có thể mang đến cho Đường Tụng một tia ấm áp.

Tiểu khu Lục Châu Cảnh Uyển.

Tòa số 3, phòng 302.

Từ Giai Lệ nằm trằn trọc trên giường.

Chờ vừa qua 0 giờ.

Nàng vô thức ngồi dậy.

Trong áo ngủ là đường cong mê người không thể trói buộc.

Ấn mở khung chat của Đường Tụng, gõ chữ: “Nếu như không sai, hôm nay là sinh nhật cậu nha, chị đây chúc cậu sinh nhật vui vẻ, vạn sự như ý.”

Lại thuận tay gửi một emoji đáng yêu.

Suy nghĩ một chút, lại gửi cho hắn lì xì 200 đồng.

Tự nhủ: “Chị không tặng nổi mấy món quà quý giá, đồ bình thường cậu sẽ chướng mắt, gửi cái bao lì xì, hi vọng cậu có thể hài lòng.”

Làm xong, nàng nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, cũng không nhận được câu trả lời.

Nội tâm bắt đầu lo được lo mất.

Làm sao cũng không ngủ được.

Mất ngủ đến rạng sáng.

Tinh… âm báo wechat vang lên.

Từ Giai Lệ lắc người, bắt lấy điện thoại.

Quả nhiên là Đường Tụng.

Lại là một tin nhắn giọng nói.

Âm thanh quen thuộc truyền ra: “Thân ái, cảm ơn, đây là lần đầu tiên tôi nhận được lì xì sinh nhật của một cô gái, vậy không khách khí với chị, ngủ ngon.”

Giọng nói của hắn ôn hòa, từ tình, giống như một dòng nước ấm quanh quẩn trong lòng Từ Giai Lệ.

Sắc mặt nàng đỏ ửng, chỉ cảm thấy dòng nước ấm này càng ngày càng nóng, dần dần như châm lửa thân thể nàng.

Cắn răng, Từ Giai Lệ mở album ảnh, tìm ảnh của Đường Tụng.

Hơi nằm nghiêng xuống, giải phóng đôi tay, bắt đầu làm phép, dùng cái này để trừng trị Đường Tụng.

Bờ mông to lớn như trăng tròn mượt mà, bị gió thổi rung nhẹ.

Bình Luận (0)
Comment