Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 608 - Chương 608: Nhìn Anh Khó Chịu

Chương 608: Nhìn anh khó chịu Chương 608: Nhìn anh khó chịu

Trong đại sảnh, dưới ánh đèn sáng chói.

Đường Tụng hơi cúi người.

Nhìn từ góc độ của Từ Giai Lệ.

Làn da trắng lạnh, sợi tóc đen kịt, bờ môi hơi mỏng, mũi cao thẳng.

Trong nháy mắt, đôi mắt nàng đã có sương mù.

Nhịn không được mà vuốt nhẹ hai chân.

Đây là một gương mặt hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ và gu của nàng.

Thật sự muốn đặt hắn dưới thân và chà đạp.

Cạch… cửa ghế phụ mở ra.

“Có rảnh không?” Đường Tụng một tay vịn cửa xe, mặt mày ngậm lấy ý cười.

Một tháng không gặp, Từ Giai Lệ vẫn đầy đặn quyến rũ như vậy.

Bộ quần áo trên người căng phồng, run rẩy như sắp nứt.

Bờ mông dưới lớp váy bị đè ép ra một đường cong tràn đầy nhục cảm.

Cộng thêm bắp đùi nở nàng màu mỡ dưới đôi tất chân, khiến cho mị lực của nàng tăng thêm vài phần.

Mỗi người đều có thẩm mỹ khác nhau, khó có thể chấm điểm nhan sắc.

Đối mắt với một cô gái như Từ Giai Lệ, ngũ quan và tướng mạo chỉ là tiếp theo, dáng người và mùi vị phụ nữ mới là nơi quyến rũ nhất.

Từ Giai Lệ liếm môi một cái: “Có rảnh, sao… sao cậu lại tới đây?”

Giọng nàng hơi khô, nhưng vẫn giàu từ tính, tràn đầy phong tình quyến rũ.

“Cảm ơn bao lì xì 200 của chị tối qua, nên cố tình đến đây, đương nhiên, tôi cũng muốn gặp chị.” Đường Tụng cười nói, thần thái thân mật, giống như cậu em đẹp trai nhà bên.

Từ Giai Lệ đỏ mặt, nội tâm lại vô cùng ngọt ngào, trong mắt ôn nhu như nước.

Trương Bính Quân nhíu mày, ý thức được người này chính là cái gọi bạn trai trong miệng Từ Giai Lệ.

Rất trẻ, chỉ khoảng 24, 25, dáng vẻ thì trắng trắng mềm mềm.

Nhìn qua hẳn là một tên mặt trắng nhỏ ăn cơm chùa, vậy mà còn đòi Từ Giai Lệ phát lì xì.

Ngay sau đó, Đường Tụng duỗi ngón tay thon dài, kẹp tấm danh thiếp vàng trên cặp đùi đầy đặn của nàng.

Ngón tay lướt qua tất đen mềm mại, xúc cảm ôn nhuận trơn nhẵn.

Sắc mặt Từ Giai Lệ thay đổi, hơi kích động nói: “Đường Tụng, cậu đừng hiểu lầm, đây là khách hàng bình thường, danh thiếp cũng là anh ta ném lên người tôi.”

Bờ môi nàng run nhẹ, sắc mặt hơi trắng bệch.

Vừa rồi quá vui sướng, quên mất danh thiếp trên đùi.

Cảnh tượng vừa rồi, sẽ làm người ta hiểu lầm.

Đường Tụng gật đầu.

Mắt hắn rất tốt, cũng nhìn thấy cảnh người trung niên này ném danh thiếp.

Nhưng cũng không hiểu hai người xảy ra chuyện gì.

Từ Giai Lệ khẩn trương đến toàn thân căng cứng, đứng lên kéo tay hắn: “Đường Tụng, chúng ta ra ngoài trò chuyện, tôi giải thích cho cậu.”

Trương Bính Quân ồm ồm nói: “Tiểu Từ, cô có ý gì? Xem xe được một nửa, liền bỏ qua khách hàng?”

“Trương tiên sinh, tôi có việc gấp, sẽ có đồng nghiệp khác giới thiệu xe cho anh.” Từ Giai Lệ thuận miệng ứng phó một câu.

Làm một nhân viên bán xe sang, nàng cũng gặp loại người này rất nhiều lần.

Tính tình kém, tự cho mình là đúng, điển hình nhà giàu mới nổi.

Không cần dây dưa với loại người này.

“Ha ha, cửa hàng các ngươi làm ăn như vậy sao?” Trương Bính Quân kéo kéo dây chuyền vàng trên cổ, giọng nói cao hơn rất nhiều.

Hắn lần mò trong xã hội lâu dài, trên người có một loại khí chất lưu manh.

Hắn lập tức nhìn về phía Đường Tụng, trong mắt toát ra vẻ nghiền ngẫm.

Hắn đã gặp loại thanh niên này rồi, vừa ra trường, tư tưởng còn chưa trưởng thành, cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai, luôn muốn câu dẫn phụ nữ để đi đường tắt.

Trương Bính Quân nhìn hai người họ, cười tủm tỉm nói: “Là bởi vì có bạn trai ở bên, nên không tiện trò chuyện với tôi? Được thôi, cô cất danh thiếp đi, chúng ta sẽ trò chuyện sau. Cứ dựa theo giá vừa thương lượng xong, lương 50.000 một tháng, có thể ký hợp đồng 3 năm.”

Hắn cũng bao nuôi không ít nữ sinh viên, đại bộ phận đều đang có bạn trai.

Nhưng dưới thế công của tiền tài, ít ai có thể trụ nổi.

Hắn cũng rất hưởng thụ loại cảm giác cắm sừng cho người khác.

Huống hồ nhan sắc của Từ Giai Lệ cũng đáng cái giá này.

“Anh có ý gì? Ai thương lượng với ai?!” Mặt Từ Giai Lệ trở nên vô cùng khó coi, nếu không phải đang ở trong cửa hàng, nàng đã chửi ầm lên rồi.

Trương Bính Quân nhìn nàng, cũng thấy hơi kinh ngạc.

50.000 một tháng cũng không phải con số nhỏ.

Nếu không phải Từ Giai Lệ rất xinh đẹp, hắn cũng không nỡ.

Không ngờ nữ nhân viên này còn không động lòng, vẫn rất có nguyên tắc.

Hắn tiếp tục nói: “Tiền lương có thể bàn, cô suy nghĩ cho kỹ đi, cơ hội này không nhiều đâu.”

“Không cần suy nghĩ.” Từ Giai Lệ không nhìn tên này nữa, mà kéo tay Đường Tụng: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Đường Tụng cũng không đi, đưa mắt nhìn về Trương Bính Quân.

Đúng lúc này, Lục Đình và mấy nữ nhân viên đi tới.

Các nàng đều là người từng trải, lập tức nhận ra bầu không khí dị thường.

Lục Đình không do dự, vội vàng chạy đến trước mặt Đường Tụng, nhỏ giọng chào hỏi.

Cố Hiểu Phi thì lộ vẻ vui mừng, đi đến bên cạnh Trương Bính Quân, nhiệt tình nói: “Trương tiên sinh, hay là để tôi đưa ngài đi xem xe nha?”

“Không cần, vẫn để tiểu Từ đi.”

Hôm nay hắn đến đây, cũng không phải để mua Porsche gì cả.

Đơn thuần là muốn phát sinh chút gì đó với Cố Hiểu Phi thôi.

Sau khi nhìn thấy mặt hàng cực phẩm như Từ Giai Lệ, hắn đã không có hứng thú với Cố Hiểu Phi.

Hơn nữa, hắn chỉ là ông chủ một công ty vận chuyển vật liệu bình thường.

Đi theo công ty địa sản húp chút nước.

Mấy năm nay trèo lên được một công ty kiến trúc lớn, mới kiếm được ít tiền.

Có chiếc Benz để làm màu là được, còn Porsche thì thôi đi.

Cố Hiểu Phi lập tức xấu hổ đứng tại đó, ánh mắt nhìn về phía Từ Giai Lệ có chút ghen ghét.

Đường Tụng nhìn danh thiếp trong tay, lẩm bẩm: “Công ty TNHH vận chuyển vật liệu công trình Yến Thành, tổng giám đốc, Trương Bính Quân.”

Nghe thấy đối phương nói vậy, Trương Bính Quân nhếch miệng nói: “Cậu em, có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ là nhìn anh khó chịu thôi.” Đường Tụng ngẩng đầu, danh thiếp vàng qua lại giữa các ngón tay của hắn.

Tiếng bàn tán và thảo luận lập tức vang lên.

“Ha ha ha.” Trương Bính Quân cười vô cùng vui vẻ: “Cậu em, xã hội này phức tạp hơn cậu tưởng, có rất nhiều người mà cậu không thể trêu vào. Nhìn tôi khó chịu? Vậy thì cũng phải nhịn! Cậu có thể làm gì?”

“Tôi không có thói quen nhẫn nhịn.” Đường Tụng hiện vẻ nghiêm túc.

Khí chất ôn hòa trên người đã biến mất.

Cả người lộ ra vẻ lạnh lùng thâm trầm, tự tin sắc bén, trần đầy cảm giác áp bách.

Người chung quanh lập tức yên tĩnh lại, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người hắn.

Nụ cười trên mặt Trương Bính Quân dần dần biến mất.

Trong lòng cũng nhảy lên, có dự cảm không tốt.

Đường Tụng lấy điện thoại ra, gọi cho Khương Hữu Dung.

Điện thoại vang hai tiếng, rất nhanh đã kết nối.

Giọng nói phong tình vạn chủng của nàng vang lên: “Đường tiên sinh, sao lại gọi cho tôi rồi?”

Đường Tụng bị giọng nói này làm cho ngứa ngày, tập trung ý chí nói: “Khương đổng, chào buổi chiều, có chút việc muốn nhờ cô.”

Nghe vậy, Khương Hữu Dung lập tức đổi giọng: “Mời nói, Đường tiên sinh không cần khách khí với tôi.”

“Cô biết công ty vận chuyển vật liệu Kim Toàn không?”

“Ah, chờ tôi 1 phút.”

Ngay sau đó, đầu dây bên kia liền yên lặng.

Bình Luận (0)
Comment