Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 623 - Chương 623: Đây Là Kịch Bản Gì?

Chương 623: Đây là kịch bản gì? Chương 623: Đây là kịch bản gì?

Lý Đại Hải đẩy đám người ra, vội vàng chạy tới.

Thân thể to béo lại trở nên hết sức linh hoạt.

Hắn đứng trước đám người, chặn đứng ánh mắt của Đường Tụng và Trương Linh Linh.

“Chào lãnh đạo! Chào các vị lãnh đạo!”

Lúc nói chuyện, hắn hoi khom người, cúi đầu, lộ ra vẻ nhiệt tình và khiêm tốn.

Nhưng vẻ kinh hoàng trong mắt là khó giấu được.

Nghiệp chướng mà!

Đến thật!

Tất cả lãnh đạo đều mẹ nó đến!

không ai là không có mặt!

hắn biết phần lớn người trong số này, phó tổng, giám đốc các bộ môn, giám đốc các chi nhánh.

Hết lần này đến lần khác, những người này còn phải đứng ở phía sau cùng.

Người trẻ tuổi đi đầu này, chắc chắn chính là ông chủ mới trong miệng giám đốc Dương.

Biểu cảm của Dương Tự Cường căng cứng, giọng nói khô khốc: “Chủ nhiệm Lý, sao nhiều người vây quanh văn phòng vậy? Còn không mau bảo bọn họ tản ra!”

“Vâng vâng! Tôi lập tức làm ngay! Đây là vài vấn đề nhỏ do chủ tịch Vương để lại, chúng tôi sẽ xử lý ngay, cam đoan sẽ không ảnh hưởng đến công ty.”

Lý Đại Hải nói rất to, chủ yếu là giải thích cho ông chủ mới và các vị lãnh đạo.

Hắn xoay người, tiến lên vài bước.

Trên mặt lộ vẻ nghiêm túc: “Trương Quý Hỉ, Lý Kim Lan, tranh thủ dẫn bọn họ rời đi đi. Các lãnh đạo đã đến thị sát, mọi người cũng thấy thái độ của tổng bộ rồi đấy, về nhà chờ tin là được.”

Đám người duy quyền phát ra tiếng thảo luận, nhưng không ai di chuyển.

Bọn họ không phải người ngu, lãnh đạo tổng bộ ngày nhớ đêm mong chợt xuất hiện trước mắt, đây không phải là thời cơ để giải quyết vấn đề sao?

Nhưng bởi vì Trương Quý Hỉ và Lý Kim Lan quay xe, nên nhất thời không có ai dám đứng ra.

Bọn họ đều làm việc ở đây nhiều năm, hơn nữa còn là tầng dưới chót.

Đối với mấy vị lãnh đạo này, vẫn kính sợ từ nội tâm.

Lý Đại Hải thấy cảnh này, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, đỏ ngầu cả mắt.

Đây là sai lầm trong công việc nha!

Phàm là xử lý sớm một chút, hôm nay sẽ không có chuyện gì!

Ông chủ mới, tổng giám đốc đều ở hiện trường, còn có cả một đám lãnh đạo ở tổng bộ.

Mang đến áp lực cực lớn cho hắn và Dương Tự Cường.

Lý Đại Hải nhìn ba người Trương Linh Linh đứng giữa lối đi.

Nhướng mày lên, cắn răng nói: “Các người còn chưa đi? Vương Hồng Mẫn, Trương Quan Kiệt, mau dẫn con gái về đi!”

Dương Tự Cường cũng thấp thỏm nói: “Chủ tịch, hôm nay chỉ là ngẫu nhiên, tội họp ở tổng bộ, không kịp xử lý, tôi cam đoan sẽ không có lần sau…”

Đường Tụng giơ tay cắt đứt.

Cất bước đến gần Trương Linh Linh.

Phát giác được tiếng bước chân sau lưng, Lý Đại Hải vội vàng xoay người.

Cảm nhận được áp lực đập vào mặt, cả người lập tức ngừng thở, tránh qua một bên.

Nói chuyện cũng không rõ: “Ông… ông chủ.”

“Đây chính là ông chủ mới!?”

“Người này… cũng không lớn hơn con trai tôi là bao.”

“Rất tuấn tú.”

“Nhìn qua có vẻ là một người tốt, không biết có thể giải quyết cho chúng ta không.”

Đám người duy quyền cũng giật mình.

Họ vẫn nghe nói ông chủ mới là một phú ông, nhưng không ngờ lại trẻ tuổi và đẹp trai như vậy.

“Tôi…” Lý Đại Hải liếm bờ môi khô khốc, trong đầu đang điên cuồng tự hỏi nên giải thích thế nào.

Đường Tụng lại không thèm nhìn hắn, bình tĩnh đi qua bên cạnh hắn.

Đi đến trước mặt một nhà Trương Linh Linh, nở nụ cười: “Chú, dì, đã lâu không gặp.”

Theo hắn mở miệng, chung chợt yên tĩnh lại.

Những nhân viên duy quyền đang bàn tán chợt ngây người nhìn cảnh này.

Đây là kịch bản gì?

Họ và vợ chồng Trương Quan Kiệt quen nhau nhiều năm, bình thường cũng có qua lại.

Tự nhiên hiểu rõ gia đình Trương Quan Kiệt.

Sao có thể quen biết chủ tịch của công ty được?!

Thịt mỡ trên mặt Lý Đại Hải run lên, mang theo vẻ kinh ngạc, có chút không phản ứng kịp.

Dương Tự Cường chỉ thấy chân mềm nhũn.

Nội tâm chỉ còn một suy nghĩ: Xong!

Nếu như nói lúc nãy còn có khả năng lừa gạt cho qua, vậy bây giờ chính 0.

Đối diện Đường Tụng.

Trương Quan Kiệt luống cuống nói: “Chào buổi tối.”

Vương Hồng Mẫn là một người hướng ngoại, rất giống với Trương Linh Linh.

Nghe thấy Lý Đại Hải xưng hô, sao biết không biết thân phận của Đường Tụng.

Hai mắt bà sáng lên, nhiệt tình kéo tay Đường Tụng.

Giọng nói cao và to: “Ai nha! Đường Tụng, thật sự là trùng hợp. Dì và chú Trương của cháu có làm cho cháu mấy bộ quần áo, hôm nay còn định mang qua cho cháu. Linh Linh nói cháu gần đây rất bận, sợ quấy rầy công việc của cháu.”

“Cảm ơn chú và dì, để hai người phí tâm rồi.”

“Không có gì! Không có gì!” Vương Hồng Mẫn cười tươi như hoa, dáng vẻ như mẹ vợ nhìn con rể.

Ánh mắt nàng đảo qua Lý Đại Hải và đám đồng nghiệp bên ngoài phòng làm việc.

Chỉ cảm thấy trên thân toàn là ánh sáng, giờ phút này đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.

Trước kia chỉ biết Đường Tụng là chủ cao ốc Nguyệt Thành, giá trị con người 700 triệu.

Hôm nay mới biết, người ta còn thu mua bách hóa Hưng Duyên.

Bà làm việc ở đây 8 năm, luôn có một loại sùng kích với bách hóa Hưng Duyên.

Đây chính là một xí nghiệp lớn, có hơn 2000 nhân viên và 9 cửa hàng!

Đường Tụng tiến lên vỗ vỗ bả vai Trương Linh Linh, cười tủm tỉm nói: “Linh Linh, sao lại chạy đến đây rồi, có chuyện gì cần hỗ trợ không?”

Hắn chỉ gặp cha mẹ Trương Linh Linh một lần, cũng không biết trao đổi thế nào.

Khóe miệng Trương Linh Linh giật giật, dáng vẻ ngoan ngoãn nói: “Đường Tụng… anh là …chủ nơi này?”

Đường Tụng tiến đến bên tai nàng, nói nhỏ: “Lúc đầu định dùng thân phận người bình thường để ở chung với cô, giờ không giả bộ nữa, tôi ngả bài, tôi là chủ bách hóa Hưng Duyên.”

Nói xong, hắn còn ra vẻ nhún vai.

Trương Linh Linh bật cười, đánh lên vai hắn một cái: “Không có ý mới.”

Mặc dù nói vậy, nhưng vẻ căng cứng và khiếp sợ trên mặt nàng đã biến mất, toàn thân buông lỏng hơn nhiều.

Nàng lên cấp 3 thì cha mẹ đã vào bách hóa Hưng Duyên.

Mưa dầm thấm lâu, nàng cũng luôn cảm thấy xí nghiệp này rất đáng gờm.

Đột nhiên biết chủ của xí nghiệp này lại là Đường Tụng, nội tâm khó tránh khỏi sinh ra một ít cảm giác xa cách và hư ảo.

Qua một trò đùa nhỏ, trái lại có thể nhẹ nhõm hơn.

Đám nhân viên duy quyền nghe Vương Hồng Mẫn nói, lại thấy vẻ thân mật của Trương Linh Linh và ông chủ mới.

Nội tâm lại xuất hiện suy nghĩ hoang đường.

Linh Linh nhà Hồng Mẫn… lẽ nào đang hẹn hò với vị này?

“”Cô vẫn chưa trả lời tôi, mọi người đến đây làm gì? Còn những người này đang làm gì?” Đường Tụng đưa mắt nhìn qua bên kia.

Trương Linh Linh thè lưỡi, giải thích: “Cha mẹ tôi đều là nhân viên ở đây, đã làm việc 8 năm, lần này bị giảm biên chế, nhưng công ty chỉ bồi thường 1.5 tháng tiền lương, cho nên chạy đến đòi công bằng, những người này cũng vậy.”

“Đúng vậy, rất quá đáng!” Vương Hồng Mẫn ở bên cạnh, khí thế như cầu vồng, nhìn chằm chằm vào Dương Tự Cường và Lý Đại Hải.

“Chủ tịch!” Dương Tự Cường vội vàng giải thích: “Tất cả công việc giảm biên chế, đều được ông chủ cũ sắp xếp trong kỳ giao tiếp. Những nhân viên này đã tự nguyện đổi hợp đồng lao động mới. Ngoài ra, tôi đã cho họ nửa tháng để chuẩn bị, có thể ra ngoài tìm công việc mới, cho nên chỉ bồi thường 1.5 tháng.”

Nghe vậy, đám nhân viên duy quyền kia lập tức náo loạn lên.

Bọn họ chỉ trung thực, chứ không phải kẻ ngu.

Có mối quan hệ với Trương Linh Linh, khả năng cao là vị ông chủ mới này sẽ xử lý cho họ.

Đây chính là mấy chục ngàn đấy! Là thứ họ dựa vào để sống, sao có thể bỏ qua?

“Giám đốc Dương, làm người phải có lương tâm, chuyện ký hợp đồng mới, là anh và chủ nhiệm Lý lừa chúng tôi.”

“Lúc đó nói thế nào? Vì công ty phát triển tốt hơn, còn hứa hẹn sẽ giữ lại tuổi nghề.”

“Chúng tôi căn bản không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy!”

Bình Luận (0)
Comment