Đường Tụng cầm guitar trong tay, mặt ngoài thờ ơ, nhưng nội tâm quả thực có chút rục rịch.
Giống như Fedrick đã nói, một nghệ sĩ guitar xuất sắc, tất nhiên phải trải qua luyện tập trong một thời gian dài.
Lòng yêu quý guitar và âm nhạc là không thể nghi ngờ.
Mà âm nhạc, trên bản chất cũng là trữ tình, chia sẻ.
Cho nên gần như không có nghệ sĩ nào sẽ kháng cự biểu diễn.
Hắn cười nhàn nhạt, nói với Fedrick: “Hôm nay đến uống rượu trò chuyện với bạn bè, nhưng nếu anh đã nói vậy, tôi liền đi lên chơi một bài đi.”
“Nice! Có thể thưởng thức ở hiện trường, là may mắn của chúng tôi.” Fedrick kêu lên một tiếng, làm ra vẻ chờ mong với Đường Tụng.
Hắn biết rõ trình độ của Đường Tụng, hoàn toàn không kém hơn các nghệ sĩ trong các ban nhạc đỉnh cấp.
Quả thực rất muốn quan sát, lắng nghe và thưởng thức, giao lưu ở hiện trường.
Chị Đồng hưng phấn nói: “Soái ca, không ngờ cậu còn là cao thủ guitar nha! Đúng là làm cho người ta bất ngờ mà!”
“A a a! Tôi muốn nghe soái ca hát!”
“Soái ca hát bài gì thế? Tôi có thể chọn không?”
“Để tôi chọn!”
“Để tôi để tôi!”
Nhìn đám nữ đồng nghiệp tranh chấp, La Khải Lượng cuối cùng cũng giật mình tỉnh lại.
Hắn trợn tròn mắt, khó tin nói: “Đường Tụng, ông mẹ nó biết chơi guitar từ bao giờ vậy? Sao tôi chưa từng nghe nói đến?”
Hắn và Đường Tụng ngủ chung 4 năm, đối phương có tài nghệ gì hắn cũng hiểu rõ.
Có một lần, khoa tổ chức một hoạt động, yêu cầu mỗi một phòng ngủ phải có một tiết mục.
Phòng 602 họ không có ai có tài nghệ gì cả.
Thật sự hết cách, 6 người oẳn tù tì, cuối cùng là hắn thua, lên sân hắn một bài ‘tình ca độc thân’.
Ngũ âm không đầy đủ, biểu cảm vừa xấu hổ vừa hài hước.
Khi đó đúng lúc TikTok vừa hot lên.
Video ca hát của hắn còn hot một thời gian, để cho hắn mất mặt không thể ngẩng đầu lên trong một thời gian ngắn.
Chuyện này có thể nói là vết nhơ trong đời hắn.
Hắn cũng quy kết cho việc này là lý do mình không có bạn gái trong 4 năm đại học.
Đường Tụng chớp mắt, thuận miệng bịa chuyện nói: “Đại học là vì khiêm tốn, ông cũng biết, tôi vẫn luôn không thích khoe khoang.”
“Tôi tin ông mới là lạ.” La Khải Lượng bĩu môi.
Đường Tụng lập tức nói sang chuyện khác, cười nói với mấy cô gái: “Các vị muốn nghe bài gì, mọi người thương lượng đi, tôi lên hát vài câu, coi như trợ hứng cho mọi người.”
“Được!” Mấy cô gái bắt đầu hưng phấn thảo luận, không ai phục ai.
Hoàng Lộ nhìn Đường Tụng cầm guitar, nghĩ đến lời nói của bạn thân Ôn Ôn.
Cuối cùng cũng nhớ ra nội dung của video kia.
Là một video Ôn Ôn chia sẻ vào trong nhóm, một đôi nam nữ đàn hát.
Ôn Ôn còn công bố, thanh niên này chính là nam thần mới của mình, là một TikToker nổi tiếng có hơn 1 triệu fan.
Không ngờ một thanh niên ưu tú như vậy, lại là bạn đại học của đồng nghiệp La Khải Lượng!
Nàng do dự một chút, mở miệng nói: “Đàn hát ở TIRE, vậy lựa chọn hàng đầu chính là dân ca, ‘Viết cho Hoàng Hoài’ hoặc ‘Cầu An Hà’ đi?”
Nói xong, liền nhìn vào Đường Tụng bằng đôi mắt lấp lánh.
Những người khác nghĩ một chút, cũng gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, chị Đồng hưng phấn kêu lên: “Soái ca, cho một bài ‘Viết cho Hoàng Hoài’ đi, chúng tôi muốn nghe!”
“Được.” Đường Tụng vỗ tay một cái, mang guitar đi về phía sân khấu, không hề dây dưa dài dòng.
Châu Duy Thanh ở bên cạnh chợt nhướng mày, nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Lộ.
Đối phương đang cầm điện thoại, camera ngắm thẳng bóng lưng của Đường Tụng.
Mình vốn đã thấy ngứa mắt với Đường Tụng này, vừa rồi còn có chút mâu thuẫn.
Nhưng bây giờ, Hoàng Lộ vậy mà không thèm cân nhắc đến cảm xúc của mình.
Thật mẹ nó bực mình!
Nội tâm lập tức trừ rất nhiều điểm của nàng.
Hắn là người địa phương Ma Đô, điều kiện không tệ, có hộ khẩu, có nhà có xe có năng lực.
Cha mẹ đều công tác ở xí nghiệp nhà nước.
Điều kiện như vậy, cũng có thể kiếm được một cô gái địa phương Ma Đô.
Sở dĩ chọn một cô gái ở nơi khác như Hoàng Lộ.
Ngoài trừ nàng trẻ tuổi xinh đẹp ra, cũng là vì nàng có tính cách tốt, rất biết chiếu cố cảm xúc của mình.
Nhưng đủ loại biểu hiện hôm nay của Hoàng Lộ, để Châu Duy Thanh rất thất vọng.
Cũng may là mình còn chưa mua cho nàng thứ gì, từ bỏ cũng không đau lòng.
…
Theo Đường Tụng đi lên sân khấu sáng tỏ.
Bóng người của hắn cũng tiến vào trong tầm mắt của mọi người.
Ông ông ông… tiếng bàn tán xôn xao không dứt.
Trong mắt có tò mò, kinh diễm, chờ mong, ngạc nhiên…
Hắn tựa như không phát giác, biểu hiện vẫn ung dung không vội, ưu nhã thoải mái.
Ngồi xuống ghế trên sân khấu, bắt đầu điều chỉnh vị trí micro.
Bởi vì nhiệt độ trong quán bar khó cao, hắn đã cởi áo jacket, chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu trắng.
Bên dưới là quần jean và giày thể thao.
Lúc này ôm guitar trong ngực, đúng là rất giống với các nghệ sĩ hát dân dao.
Chỉ là quần jean không có lỗ, đầu cũng không có mũ, còn chưa đủ hơi thở nghệ thuật.
Hứng thú dâng lên, Đường Tụng dứt khoát kéo mũ trên áo lên đầu.
Đè lại mái tóc đen kịt.
Trong ngọn đèn năm màu.
Hắn cúi đầu xuống, vài sợi tóc mái lướt qua cái mũi cao thẳng của hắn.
Ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua guitar, bắt đầu chuẩn bị, ấp ủ tình ca,r.
Đám nữ khán giả ở bên dưới lập tức phát ra tiếng hò hét chói tai.
“Quá đẹp rồi!”
“Ngón tay anh ấy dài quá!”
…
Đám người chị Đồng đều hưng phấn đến sắc mặt đỏ bừng, đứng ở nơi đó, giơ chén rượu nhìn về phía sân khấu.
Khóe mắt Châu Duy Thanh giật giật, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trang bức sẽ bị sét đánh!”
La Khải Lượng dù không nghe thấy hắn nói gì, nhưng từ biểu cảm của hắn, có thể đoán ra không phải lời nói tốt đẹp gì.
Hắn cau mày nói: “Anh Châu, anh lẩm bẩm gì vậy?”
Châu Duy Thanh nghe vậy ngẩng đầu, cười nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy bạn học của cậu hơi xốc nổi thôi. Lúc trước ồn ào đòi mua xe đua hơn 10 triệu, bây giờ lại chạy lên đài hát.”
“Tuy nhiên, thanh niên đều thích như vậy, tôi cũng hiểu. Chủ yếu là do tâm lý còn chưa trưởng thành, khát vọng được người khác tán đồng và sùng bái, sau này sẽ khôn ra thôi.”
Sắc mặt La Khải Lượng hơi khó coi, rất muốn mắng lại vài câu.
Nhưng lại nhìn Hoàng Lộ ở bên cạnh, tóm lại vẫn không nói ra khỏi miệng.
Đây là chuẩn bạn trai của nàng, gây sự trong buổi tụ hội của đồng nghiệp, tóm lại là không thích hợp.
Những đồng nghiệp khác cũng liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra Châu Duy Thanh đang khó chịu.
Họ nhao nhao đưa mắt nhìn về phía Hoàng Lộ.
Hoàng Lộ có chút thất thần mà nhìn chằm chằm vào điện thoại, không biết đang nhìn thứ gì.
“Được rồi! Yên tĩnh đi! Đừng nói nữa, Đường Tụng sắp biểu diễn rồi!” Chị Đồng vỗ vỗ tay, chủ động điều tiết bầu không khí.