Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 66 - Chương 66: Hôn

Chương 66: Hôn Chương 66: Hôn

Thấy tâm trạng Đường Tụng không tệ.

Lục Định vội vàng tiến lên, thận trọng nói: “Đường tiên sinh, ngài cần chụp ảnh lưu niệm không?”

“Được!”

Dù sao cũng là chiếc xe đầu tiên, cũng cần chút cảm giác nghi thức.

Đám người vội vàng nhường vị trí, để lại ống kính cho Đường Tụng và chiếc xe.

Đường Tụng dáng người cao ngất, ngũ quan tuấn lãng, đứng bên cạnh xe, sức hút lập tức tăng mạnh.

“Tách tách!” Lục Đình liền làm một thủ thế ok.

Đám nữ nhân viên trẻ tuổi ở chung quanh liền rục rịch, đã có không ít người chuẩn bị đi lên xin wechat.

Dù sao các nàng cũng chưa từng gặp một nam thần trẻ tuổi đẹp trai lại nhiều tiền như vậy.

“Các vị, người ta là hoa có chủ rồi.” Lục Đình quay đầu tán dương Từ Giai Lệ: “Chị Giai Lệ, bạn trai chị thật sự là quá đẹp! Mặc kệ là tài lực hay vẻ ngoài, đều là người ưu tú nhất em từng gặp, thật sự là quá hâm mộ.”

Lập tức có vài tiếng chất vấn vang lên.

“Chị Giai Lệ? Đình Đình, cô đang đùa à?”

“Làm sao có thể?”

“Dù sao tôi cũng không tin.”

Dù sao cũng là nhân viên bán xe sang, dáng người và tướng mạo của mọi người đều không kém.

Tại vòng tròn của riêng mình, cũng là nhân vật cấp nữ thần.

Từ Giai Lệ dù thường xuyên rèn luyện, dáng người rất đẹp, nhưng lại hơi nhiều tuổi.

Vị Đường tiên sinh này chỉ mới hơn 20 một chút, hai người hoàn toàn không hợp.

Sắc mặt Từ Giai Lệ hơi mất tự nhiên, hơi cúi đầu xuống, nhưng cũng không lên tiếng phản bác.

“Dù sao sự thật chính là như vậy, tin hay không thì tùy.” Lục Đình liếc nhìn mọi người.

Lúc này, Đường Tụng đã kiểm tra một vòng.

Sau khi xác nhận xe không có vấn đề, liền nói với nhân viên: “Không có vấn đề, bây giờ có thể làm biển chưa?”

Đối phương vội vàng đáp ứng: “Đường tiên sinh yên tâm, chúng tôi có đường nội bộ, chắc chắn sẽ làm xong trước giữa trưa.”

Nhìn đồng hồ, đã 10 rưỡi.

Đường Tụng đi đến bên cạnh Từ Giai Lệ, nhỏ giọng nói: “Giai Lệ, tôi thấy phòng triển lãm còn một chiếc Panamera, hay là chúng ta lên xe, chị giới thiệu cho tôi một chút, chủ yếu là tôi không hiểu công năng bên trong xe, chờ xe lắp biển, chung ta lại ra ngoài ăn cơm.”

Từ Giai Lệ lộ vẻ vui mừng, gật đầu đồng ý.

Thấy cảnh này, những cô gái vốn không tin kia, lập tức lộ ra vẻ không cam lòng.

Từ Giai Lệ này thật sự là may mắn, lại câu được một nam thần.

Tiến vào trong xe, Từ Giai Lệ biểu hiện ra tố dưỡng của một nhân viên bán hàng chuyên nghiệp.

Thái độ của nàng cũng như đối đãi với khách hàng, chứ không thân mật và tự nhiên như lúc trước.

Đường Tụng cảm nhận được sự thay đổi này, nhịn không được mà hỏi: “Chị Giai Lệ, sao tôi cứ thấy chị là lạ, là có bất mãn gì sao?”

Từ Giai Lệ nghe vậy thì cười khổ: “Sao tôi dám bất mãn với cậu chứ? Chỉ là cảm thấy mình không biết tự lượng sức thôi.”

“A…” Đường Tụng cũng đã hiểu ý của đối phương.

“Cậu cũng cảm thấy tôi rất ngu ngốc đúng không? Thật ra… tôi đúng là rất thích cậu, chủ yếu là thèm thân thể của cậu. Nhưng bây giờ cũng đã nhận ra, vẫn là cách xa cậu thì tốt hơn.”

“Vì sao?”

Lúc này Từ Giai Lệ đã khôi phục lại, thản nhiên nói: “Ở với cậu lâu, tôi sợ tôi sẽ chướng mắt những người đàn ông khác, vậy thì đời này không phải xong rồi sao?”

“Đây là đang khen sao?” Đường Tụng cười nói: “Chị cũng rất ưu tú, dung mạo xinh đẹp, dáng người cũng rất tốt.”

Từ Giai Lệ che miệng cười: “Nếu chị đây đẹp như vậy, sao trước kia cậu không để ý đến tội, còn không phải là chướng mắt tôi, tôi hiểu, cậu khách sáo thôi.”

“Không phải như vậy…” Đường Tụng có lòng giải thích.

“Được rồi, chị đây chỉ cảm khái một chút thôi, trò chuyện vài câu là khá hơn rồi. Tôi đưa cậu đi tìm chiếc xe lái thử, lái thử dù sao cũng tốt hơn nói miệng.”

Nhìn thấy Từ Giai Lệ khôi phục vẻ nhiệt tình hào phóng, Đường Tụng cũng không nói gì, gật đầu: “Được!”

Làm biển số rất nhanh, tầm 11 rưỡi nhân viên đã gọi được qua, báo cho Đường Tụng biết là có thể lấy xe.

Biển số cũng rất tốt, không có số 4 nào, đuôi là 888.

Ngồi trên Panamera thật sự quá dễ chịu.

Khởi động xe, tiếng động cơ nghe rất thích.

Đường Tụng vẫy tay với Từ Giai Lệ, hưng phấn nói: “Go go go, xuất phát! Đi ăn cơm thôi!”

Từ Giai Lệ chỉnh sửa quần áo một chút, nhịn không được mà ngừng thở, khom người vào xe dưới sự chú ý của đám đồng nghiệp.

Theo cửa xe đóng lại, Từ Giai Lệ mới thở phào một hơi.

Dù biết không thể trở thành bạn gái của Đường Tụng, nhưng loại cảm giác hư vinh cực mạnh này, vẫn khiến cho nàng say mê.

Xe sang hơn 3 triệu, bạn trai trẻ tuổi đẹp trai.

Chỉ sợ không có người nào là không động lòng.

Nếu như tất cả là thật thì tốt rồi.

Từ Giai Lệ nghe nói gần đây thể loại tiểu thuyết hệ thống đang hot, nếu như nàng cũng có một cái hệ thống thì tốt.

Đến khi đó ước mơ thành sự thật, sợ là nằm mơ giữa ban ngày cũng có thể cười tỉnh.

“Chị Giai Lệ, tôi vừa tìm được một nhà hàng, nghe nói chủ nhà hàng từng làm ở Michelin, nếu chị không có ý kiến, vậy chọn nơi này nhé.”

Từ Giai Lệ lấy lại tinh thần, nói: “Cậu mời khách mà, tôi sao cũng được.”

Giẫm ga, kèm theo tiếng động cơ cực lớn, hai người chậm rãi rời khỏi đây.

Trên đường cái, chiếc Panamera đen hấp dẫn không ít ánh mắt.

Bởi vì xe mới, Đường Tụng ban đầu còn sợ đầu sợ đuôi.

Nhưng sau đó hắn phát hiện, các xe khác vừa nhìn thấy hắn đã chủ động cách xa.

Lúc chờ đèn đỏ thì cũng không có ai ấn còi.

Các xe chung quanh đều rất có tố chất.

Nhà hàng cách trung tâm tiêu thụ xe không xa.

Đại khái tầm 10 phút là đến nơi.

Vừa vào cửa liền phát hiện phong cách nơi này rất đặc biệt.

Mặt đất phủ một tầng đá cuội, bước lên vô cùng thoải mái, bên trong trồng rất nhiều cây trúc, trên tường có các loại trang trí như gấu trúc.

Tiến vào trong phòng, hoàn cảnh rất sạch sẽ.

Hai người chọn đồ ăn, và hai phần nước ô mai.

Bởi vì chỉ có một đầu bếp là ông chủ, nên đồ ăn lên hơi chậm, chờ nửa tiếng mới đến lượt.

Đường Tụng ăn uống rất thoải mái.

Cơm nước xong xuôi, nghĩ đến chiều còn phải đi nhận nhà, Đường Tụng liền từ chối lời mời đi shopping của Từ Giai Lệ.

Trở lại cửa hàng xe, nhìn chiếc BMW của mình, Đường Tụng nói: “Chị Giai Lệ, chị nhìn chiếc xe gắn máy này giúp tôi nhé, có thời gian tôi sẽ đến lấy.”

Giữa trưa nóng nực, ngồi trong Panamera tự nhiên là tốt hơn.

“Vậy cậu lái xe cẩn thận.” Từ Giai Lệ có chút lưu luyến không rời, nhìn gương mặt của Đường Tụng, lại nuốt nước miếng.

Dường như hạ quyết tâm rất lớn, vội vàng chạm môi lên, ‘chụt’ một tiếng.

Sau đó vội vàng kéo cửa xe, chạy như bay vào trong.

Đường Tụng còn chưa kịp phản ứng, cảm nhận ấm áp nơi gò má.

Hắn hô lên: “Chị, ít ra cũng phải đóng cửa xe chứ!”

Bình Luận (0)
Comment