Đường Tụng xem lại các tấm cảnh kia.
Lại lên mạng tìm kiếm một lát.
Kém cỏi nhất cũng là minh tinh hạng 2.
Với lại đều có hình tượng thanh thuần duy mỹ, tuổi tác không lớn, không có tin đồn.
Cũng đều là nghệ sĩ dưới cờ giải trí Tụng Mỹ.
Ong ong ong…
Bối Vũ Vi: “Đại bộ phận đều không ở Ma Đô, ví dụ như Sơ Âm đang quay quảng cáo ở Thành Đô. Nhưng chỉ cần anh muốn, đều có thể chạy đến trong vòng 2 ngày.”
Nhìn thấy tin tức này, Đường Tụng mím môi, cuối cùng cũng xác định nàng không nói đùa.
Đây lại là thật!
Có thể để toàn bộ giải trí Tụng Mỹ làm đến bước này, chỉ có thể là Mạc Hướng Vãn hoặc là Tô Ngư.
Mà tính cách của Mạc Hướng Vãn quyết định nàng không thể làm được loại chuyện này.
Đường Tụng còn nhớ rõ đánh giá của hệ thống với nhân vật này.
Kiên cường, lý trí, quả cảm… điển hình của nữ công sở thời đại mới.
Nàng chìm nổi trong giới giải trí hơn 10 năm, làm việc nhanh chóng quả quyết, nhưng lại có chuẩn tắc đạo đức rất cao thượng.
Cũng chính vì năng lực và nhân phẩm xuất sắc của nàng, giải trí Tụng Mỹ mới có thể thu nạp nhiều minh tinh nghệ sĩ, trở thành công ty giải trí hàng đầu như bây giờ.
Như vậy chỉ có thể là Tô Ngư.
Có lẽ hành vi trêu xong rồi chạy của mình, khiến cho Tô Ngư có cảm giác không an toàn mới mình.
Cho nên mới làm ra hành vi nịnh nọt đến cực đoan này.
Nghĩ tới đây, Đường Tụng trả lời: “Có ảnh của Tô Ngư không?”
Lần này Bối Vũ Vi không trả lời hắn.
Đường Tụng tựa vào ghế salon, đè nén nội tâm xúc động.
Ngày mai là chủ nhật, nàng đã biết mình đến Ma Đô từ chỗ Bối Vũ Vi, khẳng định cũng biết mình sẽ đến tiệm cơm bên cạnh học viện âm nhạc Ma Đô.
Vậy nàng nhất định sẽ xuất hiện ở nơi đó, với lại rất có thể là sáng sớm.
Nghĩ đến ngày mai có thể nhìn thấy nữ minh tinh mình tự tay bồi dưỡng trong game, Đường Tụng cũng không có tâm tư tuyển phi.
Hắn có hắc sắc hơn, cũng không thể ra tay với đám nữ idol trong tình huống này được.
Đây là không tôn trọng Tô Ngư.
Với lại, là một cường giả chân chính, phải học được cách áp chế dục vọng của mình.
Chí ít… cũng phải chờ mình gặp nàng, tương tác với nàng xong đã.
Nghĩ tới đây, Đường Tụng thở sâu, lấy sách mình mang đến ra, bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ học tập hôm nay.
…
Nhạc Y Viên.
Một thanh niên cường tráng, khuôn mặt cương nghị bật cười: “Ngôn Triệt, mấy người các cậu nhạt vậy! Xin wechat cũng không nổi, cậu trực tiếp ngồi cạnh cô ta, không cho thì không đi! Xem xem cô ta có thể làm gì cậu?”
Khóe miệng Giang Ngôn Triệt giật giật: “Đó là hoa khôi trường, có không biết bao nhiêu người che chở kìa.”
Hạ Bạch vỗ vỗ bả vai người kia, cười nói: “Anh Tiểu Cương, lai lịch của người ta không nhỏ đâu. Cô ấy ngồi cạnh viện trưởng trong buổi dạ tiệc đón người mới, tham gia giải thi đấu lập nghiệp, thì viện trưởng đích thân làm giáo sư chỉ đạo luôn.”
Tiểu Cương lơ đễnh nói: “Xin wechat mà thôi, sợ cái gì? Viện trưởng các cậu còn có thể khai trừ các cậu sao? Như vậy đi, tôi không phải học sinh trường cậu, lát nữa tôi qua xin hộ các cậu! Nhưng bữa cơm hôm nay, với cả tăng tiếp theo, ba người các cậu phải mời khách, thế nào?”
Hai vị học sinh học viện thể thể dục Yến Thành ở bên cạnh cũng bắt đầu phụ họa theo.
Ồn ào để họ mời khách.
Đám người Giang Ngôn Triệt cũng động lòng.
Hạ Bạch hơi chần chờ nói: “Bạn trai cô ấy cũng không đơn giản, lái Panamera hơn 3 triệu, là người có tiền.”
“Sợ cái rắm, tên đó có thể tìm người vào trường đánh chúng ta à? Đến khi đó ai đánh ai còn chưa biết! Lại nói, không phải xin wechat thôi sao? Chuyện nhỏ, chúng ta có làm gì cô ta đâu?”
Tiểu Cương cầm chén rượu lên, cụng ly với họ, ánh mắt trôi qua hướng Trình Nhạc Nhạc.
“Nói đến, hoa khôi trường các cậu đẹp thật, dáng người khỏi phải bàn, tôi cũng động tâm này.”
“Quên đi thôi, đều là bạn học, anh cũng không thiếu bạn gái, không cần thiết.” Hạ Bạch khuyên một câu.
Giang Ngôn Triệt cũng nói theo: “Nào nào, anh Tiểu Cương, chúng ta cạn ly, lát nữa đi KTV, tôi lại gọi cho anh mấy cô nàng.”
Dù sao đều là bạn học, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.
Họ cũng không muốn dùng thủ đoạn bức hiếp gì để lấy wechat.
Chỉ là cảm thấy xin được wechat của hoa khôi thì có thể chém gió thôi.
Mấy sinh viên bên học viện thể dục thì lại khác, tác phong làm việc không giống với họ.
Tiểu Cương cười ha ha nhìn bọn họ, cũng không nói gì nữa.
Chếnh choáng dâng lên, mang trên mặt vẻ hơi say.
…
“Còn nhớ cô Lý không? Chỉ nhiệm chúng ta ý.”
“Đương nhiên là nhớ, cô Lý rất tốt, khi đó thường xuyên dùng tiền riêng để mua đồ ăn vặt cho chugns ta, giảng bài cũng rất nghiêm túc.”
“Tôi nhớ Nhạc Nhạc rất thân với cô Lý, bây giờ còn liên lạc không?”
Trình Nhạc Nhạc ngẩn người, trong đầu hiện ra một khuôn mặt ôn nhu an lành.
Nàng cúi đầu xuống, thở dài: “Đã 3 năm rồi không liên lạc.”
Cô Lý Mai đúng là rất tốt với nàng, khi đó gia đình khó khăn, cô đã giúp mình xin học bổng, còn thường xuyên mua quần áo cho mình.
Về sau biết mình từ bỏ việc học đại học, cô Lý đã nhiều lần chạy đến nhà máy bột mì tìm mình.
Liên tục khuyên bảo, để mình tiếp tục đi học.
Nhưng khi đó mẹ bị bệnh thì làm việc quá vất vả.
Trong nhà còn một đống nợ, phía dưới còn một người em trai muốn đi học.
Nàng thật sự không học được nữa, cũng chỉ có thể cô phụ ý tốt của cô Lý.
“Nếu cô Lý biết Nhạc Nhạc đã vào đại học, nhất định sẽ rất vui vẻ.” Trần Bác cảm khái một câu.
Diệp Gia uống hớp rượu, nói: “Mọi người chưa nghe nói à? Cô Lý rời khỏi trường rồi, bây giờ mở một tiệm sách nhỏ, thỉnh thoảng sẽ đi dạy thêm.”
“A? Khi nào vậy?”
“Cô Lý rất thích dạy học, vì sao lại nghỉ việc?”
Trình Nhạc Nhạc thầm giật mình, vội vàng hỏi: “Biết nguyên nhân không?”
La Hạo Vũ nói: “Việc này thì tôi biết, mợ tôi cũng là giáo viên ở đó. Nghe mợ nói, cô Lý vì báo cáo chuyện phó hiệu trưởng ăn hối lộ nên mới bị xử lý. Đã nghỉ việc một năm rồi, xem như bị đả kích trả thù.”
“Cmn! Quá xấu xa rồi!”
“Lão già Lý Minh Đạt kia quá xấu, hồi đi học tôi đã biết ông ta không phải thứ tốt rồi.”
“Trước kia thường xuyên tìm người đến trường diễn thuyết, bán sạch bàn, bán sạch sách, đúng là lão quỷ tham tiền.”
Trình Nhạc Nhạc cắn răng, nội tâm rất khó chịu.
Trong ấn tượng, cô Lý Mai là một người ôn nhu lương thiện, nghiêm túc và rất có trách nhiệm.
Cũng là một trong những tia sáng hiếm hoi trong thời trung học của nàng.
Đúng lúc này, Trương Tâm Hằng vừa hát xong một bài, đột nhiên đứng lên.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị trí của Trình Nhạc Nhạc.
Hắn thở sâu, nói vào micro: “Bài hát tiếp theo, tôi muốn tặng cho một người bạn. Cô ấy thiện lương đơn thuần, lạc quan, tiến tới, là phong cảnh đẹp nhất sân trường. Mà tôi từng làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn, đã tổn thương đến cô ấy. Hôm nay, cô ấy cũng đến Nhạc Y Viên, tôi nghĩ, đây là vận mệnh đang nhắc nhở tôi.”
Tiếng bàn tán lập tức vang lên.
“Thật là lãng mạn!”
“Nữ sinh nào may mắn như vậy?”
…
Đám bạn học của Trình Nhạc Nhạc cũng chuyển chủ đề, tò mò đưa mắt nhìn lên sân khấu.
Sơ mi trắng, tóc hơi dài, bả vai quật cường, để Trương Tâm Hằng tràn đầy khí phách thiếu niên, rất hút ánh mắt.
Trình Nhạc Nhạc nhíu mày, đã chán ghét Trương Tâm Hằng đến cực điểm.
Biết rõ mình đã có bạn trai, hơn nữa còn rất ghét hắn, hết lần này đến lần khác còn muốn nhảy ra.
Trương Tâm Hằng kích thích dây đàn, tiếng guitar quanh quẩn nơi đây.
Hắn đứng trên sân khấu, ánh mắt nhìn về phía nào đó, chân thành nói: “Trình Nhạc Nhạc, thật xin lỗi! Một bài ‘Thế gian tốt đẹp và em’ tặng cho cậu! Hi vọng cậu vĩnh viễn tốt đẹp, vĩnh viễn hạnh phúc.”
…
Tiếng hát ôn nhu mang theo từng tia rung động, có vẻ rất chân thành.
“Cmn? Là hát cho Nhạc Nhạc?”
“Nhạc Nhạc, cậu biết soái ca kia à?”
…
“Nhạc Nhạc, đó là ai?” La Hạo Vũ hơi khẩn trương hỏi.
Lý Nhã Tĩnh trầm thấp cả đêm chợt sáng mắt lên, có chút hưng phấn nói: “Còn phải hỏi sao, nhất định là người có quan hệ không tầm thường! Nhạc Nhạc, có phải cậu ta đã ngoại tình, tổn thương cậu không!”
Trình Nhạc Nhạc thả đũa trên tay xuống: “Tôi không quen cậu ta, hình như là một người nào đó trong trường.”
Nàng nhìn Lý Nhã Tĩnh, bình tĩnh nói: “Ngoài ra, tôi đã có bạn trai, chúng tôi rất thân mật, đã ở cùng nhau rất lâu. Nhã Tĩnh, cậu không cần suy nghĩ lung tung.”
Nàng nói hết lời, đám con trai ở đây đều ngẩn người, rất đau lòng.
Đám con gái thì tò mò hỏi thăm đối phương là ai? Có thể gọi đến đây không?
Lý Nhã Tĩnh là vui vẻ nhất, cả người như sống lại, thậm chí còn nhiệt tình rót trà cho Trình Nhạc Nhạc.
Trình Nhạc Nhạc nói tiếng cảm ơn, nói: “Bạn trai tôi đi công tác rồi, cho nên không thể đến.”
…
“Anh biết mưa gió…”
Tiếng hát chợt im bặt mà dừng.
Trương Tâm Hằng trên sân khấu sững sờ vỗ vỗ micro, không thấy bất kỳ động tĩnh nào.