Ma Đô, khách sạn Dự Viên Vạn Lệ.
Nằm ở khu khu buôn bán phồn hoa phía tây bãi biển, tiếp giá Dự Viên, bến cảng, đường đi bộ Nam Kinh… các nơi có phong cảnh đẹp trứ danh ở Ma Đô.
Tầng 18 khách sạn, hành lang phòng hành chính.
Nơi này là chuyên môn cung cấp phục vụ cho khách hàng phòng hành chính.
Trang trí nội thất trang nhã thoải mái.
Đồ ăn, trà bánh và đồ uống miễn phí, đủ loại công trình phục vụ.
Yên tĩnh, riêng tư, xa hoa, đầy đủ công trình.
Bạch Hiểu Manh tựa trên ghế, híp mắt nhấm nháp trà chiều.
Tạ Vũ Đồng ở đối diện thì uống cà phê, ánh mắt nhìn Lục Gia Chủy phồn hoa và thất thần.
Không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bạch Hiểu Manh mỉm cười, cầm ly rượu lên nói: “Bà Tạ, chúng ta cụng một cái! Cảm tạ ngài đã cho cháu trải nghiệm mị lực của phòng hành chính Ma Đô.”
Tạ Vũ Đồng quay đầu lại, cụng với nàng, lại nhấp một hớp cà phê.
Nói khẽ: “Dự Viên Vạn Lệ xem như là khách sạn năm sao cao cấp ở Ma Đô, giá cả lại rất rẻ. Nhưng công trình hơi cũ, thiết bị cũng quá hạn, cũng không có gì đặc sắc. Cơ cơ hội sẽ dẫn cháu đến khách sạn Bulgari, nơi đó mới là đỉnh cao.”
“Khách sạn Bulgari?” Bạch Hiểu Manh hai mắt tỏa sáng: “Là chỗ phông cưới của Hoàng giáo chủ và AB sao! Nghe nói bể bơi vô cực bên đó rất đẹp, rất hot trên internet, cháu vẫn muốn đến chơi!”
Tạ Vũ Đồng gật đầu: “Chính là nó, lần này đi công tác bằng tiền của công ty, phó tổng như dì phải làm gương. Chờ mấy ngày nữa xong xuôi, dì dẫn cháu đi trải nghiệm.”
“Dì vạn tuế!” Bạch Hiểu Manh đứng lên, nhiệt tình hôn lên mặt Tạ Vũ Đồng.
Tạ Vũ Đồng vội vàng rút giấy, lau lau bơ và vụn bánh gato trên mặt: “Đã lớn như vậy rồi, sao còn như trẻ con.”
Bạch Hiểu Manh nở nụ cười ngọt ngào: “Trước mặt dì, cháu vĩnh viễn là một đứa trẻ, dì còn tốt hơn cả cha mẹ cháu.”
Tạ Vũ Đồng xoa xoa mái tóc ngắn của nàng, trong mắt mang theo vẻ cưng chiều: “Chỉ biết ba hoa, nếu để mẹ cháu nghe thấy lời này, nhất định sẽ đuổi cháu ra khỏi nhà.”
“Hì hì, vậy cháu sẽ sống với gì, sau này đổi giọng gọi dì là mẹ.” Bạch Hiểu Manh nháy mắt mấy cái.
Bị cháu gái quấy nhiễu, tâm trạng của Tạ Vũ Đồng lại khá hơn nhiều.
Tạm thời quên chuyện của Đường Tụng và Tô Ngư.
“7 giờ tối nay, sảnh yến hội trên tầng 21 có một hoạt động, công ty bên dì Mạnh của cháu tổ chức một đại hội giao lưu đầu tư, khá cao cấp, có muốn qua thêm kiến thức không?”
Bạch Hiểu Manh chu mỏ, lắc đầu nói: “Không đi, cháu đến đó làm gì? Nghe mọi người nói chuyện phát triển xí nghiệp, lập nghiệp sao? Rất nhàm chán, còn không bằng đi dạo phố.”
“Được thôi!” Tạ Vũ Đồng cũng không khuyên, lại nói: “Lần này đến Ma Đô, cháu mua cho dì 2 bộ quần áo, còn mua trang sức cho mẹ cháu, lại mua cho mình ba bộ, chắc sắp hết tiền rồi nhỉ?”
Bạch Hiểu Manh xấu hổ, sờ đầu một cái: “Dì đúng là nhìn rõ mọi việc, cháu thật sự không nhịn được, đang muốn mượn dì ít tiền, chờ phát lương sẽ trả.”
Mặc dù các nàng rất thân, nhưng dù sao cũng không phải mẹ con.
Bạch Hiểu Manh có cha mẹ, Tạ Vũ Đồng sớm muộn gì cũng phải lập gia đình.
Bạch Hiểu Manh cũng sẽ không tùy ý tìm dì mình đòi tiền.
“Bao nhiêu?” Tạ Vũ Đồng lấy điện thoại ra, cười hỏi.
Bạch Hiểu Manh xoắn xuýt một phen, duỗi ba ngón tay: “3000 là được! Chủ yếu là tham gia lễ đính hôn xong, còn cần đi dạo với mấy người bạn, đến lúc đó có thể sẽ không nhịn được mà muốn chặt tay.”
Tạ Vũ Đồng mỉm cười, trực tiếp chuyển cho nàng 5000, lại gõ gõ lên đầu nàng: “Cháu thật hạnh phúc, có một người dì như dì. Khi dì bằng tuổi cháu, đang phiêu dạt phấn đấu ở Ma Đô, không nỡ mua một bộ quần áo vượt quá 500, ăn ở có thể bớt thì bớt. Thỉnh thoảng sẽ đi dạo mới Mạnh Nhiễm, cũng mua một món hàng hiệu giảm giá.”
Bạch Hiểu Manh nhận tiền, ôm eo nhỏ của dì, ngọt ngào nói: “Có người dì như ngài, chính là hạnh phúc lớn nhất đời, chúng ta sẽ ở chung cả đời. Quay đầu cháu cũng cố gắng một chút, mua một căn nhà ở Thịnh Nguyên Giai Cảnh, cùng tòa nhà với dì.”
“Thôi đi, nhà ở Thịnh Nguyên Giai Cảnh, nhỏ nhất cũng là 130m vuông, hiện giờ phải hơn 3 triệu, cháu để dành đến bao giờ mới đủ?”
Bạch Hiểu Manh hoạt bát nói: “Không phải còn có Đường tổng sao, bây giờ cháu là trợ lý của anh ấy, nói không chừng sau này sẽ lên như diều gặp gió.”
Tạ Vũ Đồng thầm giật mình, hỏi: “Cháu… và Đường Tụng gần đây thế nào?”
Bạch Hiểu Manh hơi đỏ mặt: “Đường Tụng có bạn gái, với lại còn có một Ngọc Đình nữa kìa.”
“Vậy… Hiểu Manh, cháu dự định từ bỏ sao?” Tạ Vũ Đồng cũng không biết vì sao mình lại hỏi vấn đề này.
Trước kia nàng vẫn cho rằng, Đường Tụng rất thích mình.
Mặc kệ là dáng người hay bề ngoài, năng lực, thì mình hẳn là rất phù hợp với thẩm mỹ của hắn.
Cho nên nàng mới cho rằng, hắn nhất định sẽ thích Hiểu Manh.
Nhưng Tô Ngư xuất hiện, đã cho nàng một cái tát mạnh.
Để chút tự đắc và mừng thầm trong lòng nàng đã tan thành mây khói.
Coi như mình cộng thêm Hiểu Manh, đều không thể so sánh với Tô Ngư, không phải cùng một đẳng cấp.
Tô Ngư không chỉ là một minh tinh, đồng thời còn là một phú bà có giá trị con người mấy tỷ.
Sự tồn tại của Tô Ngư như trăng tròn trên không trung, trong sáng lại lóa mắt.
…
“Được rồi, cháu ăn xong rồi!” Bạch Hiểu Manh lau miệng, đứng lên cười nói: “Chúng ta về phòng, thử quần áo mới cháu vừa mua cho dì đi. Đêm nay dì mặc vào, đảm bảo sẽ là mỹ nhân đẹp nhất.”
Tạ Vũ Đồng lơ đễnh gật đầu, đi theo về phòng.
Mở cửa.
Diện tích 30m, đối diện cửa là một mặt cửa sổ sát đất sáng tỏ.
Có thể nhìn thẳng đến tháp Đông Phương Minh Châu.
Bạch Hiểu Manh mở rộng hai tay trước cửa sổ, hưởng thụ cảnh đẹp bên bến cảng.
Rầm rầm… màn cửa được kéo lên.
Lấy ra một bộ trang phục nghề nghiệp Saint Laurent.
Tràn đầy phấn khởi mà đặt lên giường.
Cười hì hì nói: “Dáng người chúng ta không khác lắm, chỉ là cháu hơi nhiều thịt một chút, lúc mua đã thử qua, tuyệt đối vừa người.”
Tạ Vũ Đồng mỉm cười, bắt đầu cởi quần áo.
Rất nhanh, chỉ còn lại chiếc quần lót, thân thể trắng như tuyết tinh tế gợi cảm.
Đi tất chân, mặc váy, áo sơ mi trắng, giẫm lên giày cao gót.
Một mỹ nữ OL đoan trang xinh đẹp xuất hiện trong phòng, để căn phòng sáng hơn mấy phần.
Bạch Hiểu Manh tiến lên đánh giá một phen, ca ngợi nói: “Thật sự quá đẹp rồi! Cháu mặc vào cũng không có hiệu quả như này!”
Tạ Vũ Đồng soi gương, gật đầu hài lòng nói: “Cảm ơn Hiểu Manh!”
…
Lục Gia Chủy, tầng 15 cao ốc trung tâm tài chính Thời Đại, công ty đầu tư Thuận Khánh.
Tô Hiểu Nhu nói: “Không phải đâu? Vương Tử Hào tìm một người bạn rất lợi hại để giúp chúng ta giữ thể diện?”
Triệu Giai Duyệt đắc ý nói: “Không chỉ vậy! Bạn của Vương Tử Hào còn lái Benz S-Class đến đón chúng ta qua đó, đủ mặt mũi chưa?”
“Đủ đủ! Quá đủ! Giai Duyệt, mình có một loại trực giác mãnh liệt, tối nay nhất định sẽ kiếm được đơn hàng lớn! Tiền thưởng cuối năm trong tầm mắt rồi!”
“Cố lên!” Triệu Giai Duyệt dựng một thủ thế.
Tô Hiểu Nhu nói tiếp: “Vậy Đường Tụng thì sao? Bạn của Vương Tử Hào nhất định sẽ không qua đón Đường Tụng, hay là để Đường Tụng đến công ty của chúng ta?”
Triệu Giai Duyệt ngẩn người, nói: “Để mình nói với Đường Tụng, bảo cậu ta không cần qua nữa, rất mệt, với lại hiện giờ đã có hai người hỗ trợ. Hăng quá hóa dở, có vẻ quá giả.”
Tô Hiểu Nhu lắc đầu nói: “Đừng đừng đừng, đã đáp ứng rồi, còn hứa cho người ta quà của công ty nữa!”
Triệu Giai Duyệt hơi gian nan nói: “Chủ yếu là bên phía Tử Hào và bạn, không dễ nói lắm. Như vậy đi, chúng ta cứ tặng máy tính bảng cho Đường Tụng đi, dù sao cũng đã nói rồi. Ngày mai mình sẽ đi mua một chiếc mới nhất tặng cho Đường Tụng.”
………………..
Đến đây là hết rồi, hình như tác đã thay tên và viết bộ khác, không tìm thấy tung tích nữa.
Cảm ơn mọi người đã theo đọc đến tận đây, dù biết truyện đã bị cua đồng kẹp!!!
Lâu lâu gặp bộ ko dạng háng thì lại bị kẹp!