Khi hai người nhỏ giọng trò chuyện, đồ ăn đã được mang lên.
Đổng Ngọc Ngôn lập tức hóa thân thành ăn hàng, một bên gắp thức ăn cho Đường Tụng, một bên phấn khởi giới thiệu.
“Sườn heo này…”
“Phần salat này…”
“Cái này…”
Đường Tụng còn là lần đầu tiên được mỹ nữ chủ động gắp đồ ăn cho, vừa nhìn mỹ nữ, vừa ăn đồ ăn, quả thực là tuyệt.
…
Hôm nay lại là ngày Bạch Hiểu Manh đi xem mắt, hết cách rồi, dì nhỏ của nàng thật sự là rất biết gây sự.
Cứ như nhìn thấy nàng độc thân thì không thoải mái vậy, ngày nào cũng giục nàng đi xem mắt.
Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Sau khi tốt nghiệp, Bạch Hiểu Manh liền ở nhà dì nhỏ tại Yến Thành.
Dì nhỏ Tạ Vũ Đồng, năm nay đã 32, thu nhập rất không tệ, tự mua nhà, nhưng đến giờ vẫn chưa lập gia đình.
Rõ ràng là chủ nghĩa không kết hôn điển hình, nhưng lại liên tục khuyên nàng kết hôn sớm.
Tựa như muốn thông qua giới thiệu đối tượng cho Bạch Hiểu Manh, để làm cho bà đỡ tức giận.
Theo dì nhỏ nói: Lúc trẻ không gặp được người thích hợp, đến lúc hoa tàn bại liễu thì không thích nữa.
Từ chuyện Trương Dược lần trước, dì nhỏ tựa như muốn bù đắp tổn thương cho nàng, nên lại bắt đầu chuẩn bị.
Bạch Hiểu Manh tuy không quá tình nguyện, cảm thấy mình vẫn còn thời gian, nhưng không chịu được dì nhỏ lải nhải bên tai, không thể làm gì khác hơn là đi vào khuôn khổ.
Dì nhỏ của nàng cũng làm kinh doanh, quan hệ rất rộng, chẳng mấy chốc đã tìm được đối tượng khác.
Lần này là công tử nhà giàu thật, có nhà có xe có tiền tiết kiệm, nghe nói còn là xe sang nhà đẹp.
Trong nhà kinh doanh chuỗi nhà hàng tây, có bốn chi nhánh tại Yến Thành.
Nghe nói tài sản vượt qua chục triệu, ở biệt thự riêng, bản thân cũng kinh doanh một nhà hàng.
Điều kiện đúng là rất tốt, người cũng trẻ tuổi đẹp trai.
Ít nhất thì cũng là bạn đồng lứa ưu tú nhất mà Bạch Hiểu Manh từng gặp.
7 giờ tối, nàng đang làm thêm giờ, một số điện thoại lạ gọi đến.
“Alo, Hiểu Manh, tôi là Tiền Lâm Phong, dì Tạ bảo tôi đến đón em, tôi đã ở dưới lầu, em xuống chưa?” Một giọng nam truyền ra, giọng khá dễ nghe.
Dù sao cũng là người quen của dì, Bạch Hiểu Manh cũng tỏ vẻ khách khí: “Được, chờ một lát, tôi xuống ngay đây.”
Cúp máy, lập tức gửi tin cho dì nhỏ: “Quý bà, bà có biết nói nơi làm việc của người ta cho người khác là một chuyện rất không lễ phép không?”
Gửi xong, Bạch Hiểu Manh liền cũng bớt giận, liền cầm túi đi xuống.
Dưới tòa nhà Kim Lâm, một chiếc Mercedes yên tĩnh đỗ ở đó.
Bên cạnh xe là một thanh niên khá đẹp trai.
Soái ca cộng với Mercedes hơn 600.000, quả thực là rất có lực sát thương với thành phần trí thức độc thân.
Thỉnh thoảng lại có vài cô gái chạy ra xem, cũng có một hai người chạy đến tán tỉnh và xin wechat.
Nhưng đều không thành công, rõ ràng là người ta đang chờ người.
Rất nhanh, Bạch Hiểu Manh mặc váy đầm màu lam đã bước đến.
Tiền Lâm Phong lập tức đứng thẳng, âm thầm thán phục một câu, thật đẹp.
Trên người Bạch Hiểu Manh luôn tản ra một loại sức hút gợi cảm mê hoặc.
Chiều cao 175cm, hợp với váy đầm và giày cao gót, khí chất tuyệt vời.
“Hiểu Manh.” Tiền Lâm Phong cười chào, lại vội vàng đi vòng qua mở cửa xe: “Tôi đã đặt vị trí tốt nhất ở nhà hàng Tinh Không rồi, chúng ta đi qua là được.”
Bạch Hiểu Manh tự nhiên biết nhà hàng Tinh Không này, nghe vậy thì vui vẻ nói: “Oa, tôi vẫn luôn muốn đến nhà hàng này một lần, cảm ơn nha.”
Nhìn thấy cảnh này, các cô gái chung quanh đều thở dài, một cô gái xinh đẹp như vậy, bọn họ không có cơ hội rồi.
Ngồi sao xe, một mùi hoa hồng nồng đậm phả vào mặt.
“Hiểu Manh, tặng em.” Tiền Lâm Phong lập tức hiến hoa.
Bạch Hiểu Manh không tiện từ chối, đưa tay nhận hoa, nhẹ nhàng ngửi một cái, cười nói: “Cảm ơn.”
Nhìn thấy đối tượng hẹn hò là người đẹp rung động lòng người, Tiền Lâm Phong nhịn không được mà nhếch miệng cười.
Tuy rằng đã hẹn hò với rất nhiều cô nàng, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải cô nàng xinh đẹp gợi cảm như Bạch Hiểu Manh.
Hắn còn chuẩn bị một chiếc dây chuyền bạch kim, nếu hôm nay trò chuyện vui vẻ, sẽ thuận thế xác định quan hệ luôn.
Thân là công tử nhà giàu đẹp trai, nhiều năm như vậy chưa từng thất bại.
…
Nhà hàng Tinh Không, gió thu thổi qua, Đường Tụng và Đổng Ngọc Ngôn trò chuyện rất vui vẻ.
Đường Tụng rõ ràng là đã ôn bài, luôn chủ động tìm đủ loại đề tài.
Ví dụ như: Thích loại phim gì, có ấn tượng tốt với bạn học nào, thích trò chơi gì, vân vân…
Còn có thể chủ động nói quá khứ từ bé đến lớn của mình.
Giữa hai người tựa như có nhiều chuyện nói mãi không hết.
Đương nhiên, tất cả đều là công lao của Đổng Ngọc Ngôn, loại miệng còn hôi sữa như Đường Tụng nào có nhiều mưu mẹo như vậy.
Đúng lúc này, chủ nhà hàng đột nhiên mở miệng: “Chư vị khách quý, chúc mọi người buổi tối tối lành, tối nay chúng tôi mời Lâm Nguyên lão sư từ học viện âm nhạc đến trình diễn một bàn piano và violon cho mọi người, mong mọi người nhiệt liệt hoan nghênh.”
Tiếng vỗ tay vang lên, hai mắt Đổng Ngọc Ngôn cũng sáng lên, rất vui vẻ nói: “Oa, không ngờ còn có biểu diễn, chúng ta may mắn thật, nhà hàng này thường xuyên mời nhân sĩ chuyên nghiệp đấy, chứ không phải học sinh đi làm thêm đâu.”
Đường Tụng gật đầu, cũng thấy hơi mong chờ.
Rất nhanh, một nam tử hơn 30 ngồi xuống bên chiếc piano.
“Một bài Ánh Trăng tặng mọi người, chúc mọi người trải qua một buổi tối vui vẻ với người yêu quý của mình.”
Hai mắt Đổng Ngọc Ngôn sáng long lanh, nhìn thẳng vào Đường Tụng ở đối diện, tựa như đang chờ đối phương nói gì đó.
Mà Đường Tụng lại nhìn về phía người đang ôm chiếc đàn violin ở bên cạnh.
Nội tâm không nhịn được mà có một suy nghĩ to gan.
Dựa theo nhiệm vụ tiêu xài miêu tả, đối tượng khác giới càng vui vẻ, càng bất ngờ thì bội số hoàn trả sẽ càng cao.
Vậy chẳng phải mình có thể độc tấu một bản violin cho Đổng Ngọc Ngôn, để nàng có một niềm vui bất ngờ sao?
Sau đó mới đi tiêu xài, như vậy có thể nhận được bội số hoàn trả cực lớn?
Nghĩ đến đây, Đường Tụng lại ngồi không yên, điều này có nghĩa hoàn trả gấp đôi sẽ biến thành gấp 4, gấp 5 lần.
“Ngọc Ngôn, cậu rất thích âm nhạc đúng không, vậy cậu thích bài nào?” Đường Tụng hỏi dò.
Đổng Ngọc Ngôn suy nghĩ một chút, cười nói: “Thích nhất là bài hát trong tiệc tối tốt nghiệp, không biết cậu còn nhớ không?”
“Lúc đó… hình như mình đi vệ sinh, nên không nhớ lắm.” Đường Tụng cười xấu hổ.
Đổng Ngọc Ngôn cũng không giận: “Vậy nếu có cơ hội, mình sẽ hát cho cậu nghe, một mình cậu, được không?”
“Vậy rốt cuộc là bài nào?”
“Chính là ‘Gió nổi lên’.”
“Mình muốn tặng cậu một món quà.” Đường Tụng tỏ vẻ thần bí.
Đổng Ngọc Ngôn vui vẻ: “Một món quà? Thật sao?”