Sau khi trình diễn kết thúc, khán giả dồn dập đứng lên vỗ tay.
Đường Tụng vẫn còn đắm chìm trong âm nhạc, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác này.
Đổng Ngọc Ngôn lại không chờ được nữa, mặc kệ ánh mắt của người, chạy thẳng về phía sân khấu.
Ôm lấy Đường Tụng, nhào vào ngực hắn.
Rất nhiều khán giả hâm mộ khi nhìn thấy cảnh này, kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, lãng mạn và hạnh phúc.
Đổng Ngọc Ngôn cao khoảng 168 cm, đỉnh đầu vừa đúng đến miệng Đường Tụng.
Nàng ngẩng cái đầu nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp còn mang theo chút nước mắt, kích động nói: “Cảm ơn cậu Đường Tụng, mình rất thích món quà này, rất rất rất thích, cả đời này đều không thể quên được, đây chính là ngày đẹp nhất.”
Đường Tụng hồi phục tinh thần, lập tức cảm nhận được bầu không khí nhiệt liệt, còn cả xúc cảm mềm mại trong ngực.
Chóp mũi là mùi thơm cơ thể của thiếu nữ, khiến cho hắn muốn ôm lấy Đổng Ngọc Ngôn, tiếc là còn đang cầm đàn trong tay.
Nhân viên phục vụ thấy vậy, vội vàng tiến lên nhận đàn, còn cho Đường Tụng một ánh mắt ‘đàn ông đều hiểu’.
Đổng Ngọc Ngôn nhìn qua rất gầy, nhưng thật ra là vì khung xương rất nhỏ, cảm xúc mềm mại và tinh tế để người say mê.
Thân thể uyển chuyển nằm trong ngực, da thịt tiếp xúc, mang đến cho Đường Tụng loại kích thích khổng lồ.
Đường Tụng FA hơn 20 năm, nào chịu nổi kích thích như vậy!
Phía dưới đã có phản ứng, giống như núi lửa phun trào.
Sợ chạm vào đối phương, hắn chỉ có thể nới lỏng cánh tay, lại hơi cúi người xuống, cố gắng che giấu xấu hổ.
Đổng Ngọc Ngôn lại tựa như không phát hiện, còn ôm chặt hơn.
Nội tâm Đường Tụng thầm hô không chịu nổi, cũng rất hưởng thụ.
Vội vàng âm thầm đọc bảng cửu chương.
…
Dưới sân khấu, Đổng Ngọc Ngôn phức tạp nhìn hai người, chẳng biết vì sao lại cảm thấy buồn bực.
Luôn có một loại cảm giác như bị người cướp mất đồ thuộc về mình, vừa mất mát lại khó chịu.
Thật ra nàng biết Đường Tụng thích nàng từ lâu rồi.
Nàng cũng chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, rất dễ đoán được ý của đối phương.
Đường Tụng không ngừng chạy đến giúp mình, cuối tuần còn tăng ca cùng mình, giúp mình chạy deadline, biểu hiện rất rõ ràng.
Nhưng có thể là vì điều kiện của bản thân quá kém, lại hơi tự ti, cho nên đến bây giờ vẫn không mở miệng nói với nàng.
Nhưng sau lần gặp mặt trước, nàng có thể cảm giác được Đường Tụng thay đổi rất nhiều, trở nên tự tin hơn rất nhiều, trong quá trình trò chuyện, đối phương thậm chí còn muốn tỏ tình.
Đáng tiếc là nàng xem như đã từ chối, nếu như lúc đó…
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mà nàng đang thấy hơi hối hận.
Trước ngày hôm nay, nàng chỉ hơi thích Đường Tụng, nhưng cũng chỉ là thích một người đồng nghiệp nam ấm áp mà thôi, dù sao đối phương cũng không xấu, tính cách tốt, lại chịu giúp đỡ mình.
Nhưng mà, nàng lại không nhìn thấy những ưu điểm đủ để nàng động lòng trên người Đường Tụng.
Nói cách khác, chính là cảm thấy Đường Tụng chưa đủ ưu tú.
Hoàng tử trong mơ của nàng, hẳn là phải thỏa mãn cả nhu cầu tâm lý và vật chất của nàng.
Không cầu có tiền tỷ, nhưng ít ra cũng phải có nhà có xe, có một công việc có tương lai sáng lạn.
Điều này cũng là yêu cầu của cha mẹ nàng, dù sao điều kiện của nàng cũng rất ưu tú, lại là con gái duy nhất trong nhà.
Nhưng mà, vào giờ phút này, nhìn thấy người từng yêu thích mình lại ôm nhau với một cô gái không kém mình, tâm ký của nàng lại vừa chua vừa chát.
Đặc biệt là Đường Tụng bây giờ lại trở nên rất ưu tú, không chỉ cao to đẹp trai, mà còn rất có tài.
Nếu đối phương có đầy đủ và sung túc về vật chất, vậy chính là hoàng tử trong mơ của nàng.
Nàng đột nhiên ý thức được, dường như mình đã bỏ lỡ gì đó, sau này có thể sẽ rất tiếc nuối.
Trong lúc nhất thời, nội tâm nàng ngũ vị tạp trần, thậm chí còn có một loại kích động muốn xông lên sân khấu, kéo hai người ra.
“Hiểu Manh, tặng em, hi vọng em sẽ thích.” Trong tay Tiền Lâm Phong có thêm một hộp quà xinh đẹp.
Bạch Hiểu Manh giật mình tỉnh lại, bản năng nhận lấy hộp quà, nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền là một viên ngọc hình cỏ bốn lá, cực kỳ đẹp.
Bạch Hiểu Manh giống như mới hồi phục tinh thần, vội vàng trả lại: “Xin lỗi, tôi không thể nhận món quà đắt như vậy.”
Tiền Lâm Phong vung tay: “Không đắt, chỉ 1000 2000 thôi, tôi nghe dì Tạ nói, em không thích nhận quà đắt tiền của người khác, tôi chỉ thấy nó rất đẹp, cảm thấy rất xứng với em, cho nên mới mua tặng em.”
Bạch Hiểu Manh bây giờ hoàn toàn không nghĩ để ý đến những thứ này, trực tiếp đặt hộp quà ở trước mặt Tiền Lâm Phong: “Rất xin lỗi, tôi không thể nhận, bó hoa hồng vừa rồi, cũng coi như là quà rồi.”
Trước khi đến đây, Bạch Hiểu Manh cũng có ấn tượng không tệ với Tiền Lâm Phong.
Ít nhất thì cũng tốt hơn Trương Dương lúc trước, không chỉ đẹp trai, điều kiện gia đình cũng tốt hơn.
Trên đường đi, trò chuyện cũng rất vui vẻ, có thể thấy đối phương cũng rất có EQ.
Tuy nhiên, nội tâm nàng bây giờ toàn là dáng vẻ chơi đàn violin của Đường Tụng.
Loại khí chất xuất trần và tự tin, phiêu dật kia, là khiến nàng động lòng nhất.
Nhìn thấy Bạch Hiểu Manh thỉnh thoảng liếc nhìn lên sân khấu, Tiền Lâm Phong thấy rất khó chịu.
Thấy Bạch Hiểu Manh từ chối thẳng thừng như vậy, Tiền Lâm Phong cũng có kiêu ngạo của mình, cũng không nói chuyện này nữa.
Bắt đầu nghĩ cách tấn công từ góc độ khác: “Người chơi đàn violin kia cũng không tệ, gần đây tôi định mời một nghệ sĩ đến nhà hàng biểu diễn, lát nữa có cơ hội có thể mời anh ta.”
Bạch Hiểu Manh nghĩ cuộc sống của Đường Tụng hình như không giàu có lắm, liền nói: “Tôi thấy anh ấy rất chuyên nghiệp, có thể cho thêm chút tiền lương.”
Tiền Lâm Phong đang muốn thể hiện tài lực của mình, liền rộng rãi nói: “Người như vậy, đến chỗ tôi biểu diễn sẽ được 500 một buổi, mỗi tuần có thể biểu diễn hai buổi.”
Bạch Hiểu Manh gật đầu một cái, nghĩ thầm như vậy Đường Tụng có thể cân nhắc một chút, coi như là làm thêm, gia tăng thu nhập.
“Hiểu Mạnh, em có yêu cầu gì với một nửa kia không?” Tiền Lâm Phong thẳng thắn.
Bạch Hiểu Manh lại liếc nhìn Đường Tụng trên sân khấu, lại nhìn Đổng Ngọc Ngôn trong ngực đối phương, tâm lý càng khó chịu hơn, qua loa nói: “Tôi cũng không biết.”