Ngay cả hai thợ pha chế đang điều chỉnh thiết bị và chuẩn bị vật liệu cũng luống cuống tay chân, sắc mặt hồng hào.
Đường Tụng tự giác cách xa một chút, đứng ở đây chỉ thêm phiền.
Nhân viên thu ngân cũng là một cô gái trẻ, nhìn như chưa đến 20.
Mắt thấy nam thần từng bước tiến lại gần.
Trái tim nhỏ nhảy loạn, lại giả bộ không nhìn thấy, không dám nói câu nào.
Đường Tụng cười chào: “Cô là Trương Viện Viện đúng không?’
“Vâng… vâng ông chủ!” Trương Viện Viện ấp úng.
“Đừng khẩn trương, chúng ta đều là bạn cùng lứa, lần trước phát lì xì trong nhóm, tôi nhớ cô là người nhận được ít nhất?” Đường Tụng cố gắng làm dịu xấu hổ của đối phương.
Tổng cộng chỉ có hơn chục nhân viên, tối qua hắn đã nhớ đại khái.
“Là tôi, mọi người đều nhận được khoảng 100, chỉ tôi nhận được 2 đồng.”
Không ngờ ông chủ lại biết mình, Trương Viện Viện rất vui vẻ, nói chuyện trôi chảy hơn nhiều, cũng không còn khẩn trương như trước.
“Cố lên, phòng cà phê của chúng ta rất có tiềm lực, sau này sẽ tăng lương cho mọi người.” Đường Tụng cũng không vẽ bánh, có hệ thống gia trì, lại không phải thuê nhà, sao có thể không kiếm tiền.
“Cảm ơn ông chủ! Tôi nhất định sẽ cố gắng.” Trương Viện Viện kích động gật đầu.
Đường Tụng thấy cô này ngây thơ và đơn thuần như vậy, tựa như nhìn thấy mình lúc mới tốt nghiệp.
Khi đó lãnh đạo cũng khuyến khích mình như vậy: “Tiểu Đường, làm rất tốt, cố gắng tăng ca, làm việc nhiều hơn một chút, sau khi trở thành nhân viên chính thức thì sẽ tăng lương cho cậu.”
Hỏng bét, không cẩn thận lại biến thành dáng vẻ mà mình ghét nhất rồi.
…
Đợt khách thứ nhất đến vào khoảng tám rưỡi, đại đa số đều là nhân viên văn phòng ở quanh đây.
Vội vàng uống cốc cà phê trước khi vào làm cho tỉnh táo.
Trương Vân Tĩnh chính là một nhân viên văn phòng bình thường, công việc ổn định nhưng lại không có tiền đồ.
Qua nhiều năm rồi, đã mất động lực làm việc từ lâu, cũng không nhìn thấy tương lai của công việc này.
Hiện giờ nàng thích nhất chính là lợi dụng chút thời gian rảnh rỗi, đi tìm kiếm và review các cửa hàng.
Bởi vì lời nói sắc bén, thường xuyên châm chọc một số thương gia vô lương, cũng coi như là có một nhóm fan ở bản địa.
Trước mắt có hơn 1000 fan ở trên Tiểu Hồng Thư. (xiaohongshu, là một phương tiện truyền thông và nền tảng thương mại xã hội, có thể hiểu là Instagram của TQ)
Buổi sáng đến chỗ làm báo danh, sau đó bị đồng nghiệp kéo đến phòng cà phê này.
Nghe nói nơi này rất phong cách, hoàn cảnh phải đứng đầu Yến Thành này.
Nàng tự nhiên không tin lắm, đứng đầu là không thể dùng bừa.
Nàng đã đi qua rất nhiều nơi ‘đứng đầu’, nhưng cơ hồ không có mấy nhà danh xứng với thực.
Tuy nhiên, bởi vì nơi này chỉ cách công ty của bọn họ có hơn 200 mét, cho nên nàng vẫn ôm tâm lý tìm cớ, để chạy đến nơi này xem thế nào.
Xa xa, liền nhìn thấy một mặt tường gạch đổ giả cổ, rất có cảm giác cổ kính.
Ngày xưa đều dùng loại gạch đỏ này để xây nhà, hiện giờ nó lại trở thành một loại mốt, một loại thời thượng.
Trên cùng góc trái là một tấm biển hiệu khổng lồ, có đèn sáng lung linh, phía trên có mấy chữ ‘Phòng cà phê Thời Gian’.
Rất có cảm giác cao cấp và hiện đại.
Nhìn đến đây, Trương Vân Tĩnh lập tức hiểu ra, đây chính là ngụ ý của hai chữ ‘Thời Gian’ giao thoa.
Tâm lý không khỏi sinh ra cảm giác rất tốt.
Đối với một thanh niên thích văn nghệ như nàng, đúng là rất có cảm giác.
Không nhịn được lấy điện thoại ra chụp tấm ảnh.
Vừa vào cửa, mùi cà phê nhạt nhạt và mùi thơm của sách phả vào mặt, âm nhạc nhẹ nhàng khiến người thả lỏng.
Âm hưởng rất tốt!
Đây là cảm giác đầu tiên của Trương Vân Tĩnh.
Tiếp đó, trước mắt là từng tủ sách tinh xảo và hấp dẫn.
Sạch sẽ gọn gàng, lại ấm áp và sáng ngời.
Cửa sổ sát đất sáng ngời rộng rãi, hoa cỏ mới mẻ xanh ngát, bàn ghế và nội thất trang thí đều rất phù hợp.
Đây … đây… đây quả thực là chọc trúng điểm G của nàng.
“Hoàn cảnh nơi này đúng là xứng đáng với hai chữ đứng đầu Yến Thành.” Trương Vân Tĩnh thừa nhận.
“Chúng ta hình như là đợt khách đầu tiên, đi, đi gọi ly cà phê nếm thử một chút.” Đồng nghiệp của nàng cũng hưng phấn khi thấy hoàn cảnh nơi này, vội vàng kéo nàng đến trước quầy.
“Chào ngài, xin hỏi ngài dùng gì?” Nói chuyện là một giọng nam trong veo, nghe rất hay: “Bên này là menu, hiện giờ đang giảm giá 20%, còn có bánh ngọt và đồ khô nữa.”
Trương Vân Tĩnh vốn đang đánh giá hoàn cảnh nơi này, lúc này liền nhìn qua, toàn thân lập tức tê dại.
Giống như một dòng điện xẹt qua người, tim đập như hươu chạy.
Nhưng mà hiển nhiên không chỉ một mình nàng rung động.
Khi Trương Vân Tĩnh còn đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân, đồng nghiệp của nàng đã ra tay.
“Có thể add wechat không? A, ý tôi là, sau này có thể thường xuyên đến đây, đến khi đó có thể đặt hàng trước.”
Những lời này vừa dứt, Đường Tụng lại có một cảm giác rất quen thuộc.
Suy nghĩ một chút, đây không phải là chiêu trò của mình khi xin wechat của cô nàng bán giày thể thao sao?
Quả thực là mẹ nó giống nhau như đúc!
Nếu nhớ không nhầm, nàng tên là Trầm Ngọc Đình, cực kỳ xinh đẹp.
Lúc đó xin wechat, chủ yếu là để xem vòng bạn bè của nàng, dù sao nàng cũng rất giống nữ thư ký trong game.
Khi đó còn nói sẽ tìm người ta mua quần áo, ha ha.
Sau đó hai người cũng không liên lạc gì, đối phương tựa như cũng quên mất hắn.
“Hay là add wechat của tôi đi.” Nhân viên thu ngân Trương Viện Viện thấy ông chủ không mở miệng, vội vàng giải thích: “Đây là ông chủ của chúng tôi, bình thường sẽ không phụ trách chuyện này, nếu ngài cần có thể add wechat của tôi.”
Ông chủ?
Trẻ tuổi như vậy mà đã là ông chủ của phòng cà phê này? Nhìn qua cứ tưởng sinh viên!
Khá lắm, còn là ‘cao phú soái’ đỉnh cấp nha!
Hai mắt Trương Vân Tĩnh sáng lên, đây chính là số mệnh sao?
Nhưng mà đồng nghiệp của nàng lại càng hăng hái hơn, trực tiếp mở mã QR của mình ra: “Tôi chỉ muốn làm quen một chút thôi, một phòng cà phê của phong cách như vậy, chứng tỏ chủ của nó cũng là một người rất thú vị.”
Trương Vân Tĩnh nghe đến sửng sốt.
Trong ấn tượng của nàng, đồng nghiệp của mình không phải loại người hướng ngoại như vậy.
Bình thường chỉ thích đọc tiểu thuyết, xem phim thần tượng, nhưng không thèm để ý đến đám đồng nghiệp nam trong công ty.
Bởi vì gương mặt và dáng người đều không tệ, nên cũng có không ít người theo đuổi và ‘liếm chó’.
Trong ấn tượng, còn là một người rất cao ngạo và lạnh lùng.
Không ngờ đến thời khắc mấu chốt, lại trâu bò như vậy.
Trương Vân Tĩnh không ngờ đồng nghiệp của mình lại mặt dày như vậy.
Đây là tán tỉnh sao?
Trương Vân Tĩnh không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại ra: “Hôm nay thức dậy, tôi có xem bói chòm sao, trên đó có nói: Hôm nay tôi sẽ gặp được một người con trai mặc sơ mi trắng, người này sẽ mang vui vẻ đến cho tôi.”
“Chúng ta add wechat đi, tôi không sợ tìm nhầm, mà chỉ sợ mình bỏ lỡ.”