“Chị Vân Lệ, chị có ý gì?” Trình Nhạc Nhạc cau mày, thấy hơi giận.
Nếu đối phương nói xấu nàng, nàng có thể nhịn một chút, dù sao còn phải đi làm.
Nhưng nói xấu Đường Tụng, vậy Trình Nhạc Nhạc không chịu nổi.
“Không có gì, chỉ là nhắc nhở cô một chút thôi, tránh cho cô bị lừa.” Hoắc Vân Lệ cười hì hì: “Tôi nhìn người rất chuẩn nha.”
“Không, tôi có gì để anh ấy lừa?”
“Nếu thu nhập và công việc của anh ta đều là giả thì sao? Còn về phần lừa cái gì?” Hoắc Vân Lệ ghen tị nhìn Trình Nhạc Nhạc: “Còn không phải là thèm thân thể của cô sao?”
Trình Nhạc Nhạc căn bản không tin, quay đầu bước đi: “Kỳ lạ, chuyện của bọn tôi liên quan gì đến chị?”
Hoắc Vân Lệ này như là bị tâm thần vậy, hay ngày trước còn nói gần nói xa, hỏi thăm tình hình của nàng và Đường Tụng.
Hôm nay lại còn quá đáng hơn, trực tiếp khích bác.
Thấy Hoắc Vân Lệ đi xa, Trương Nhụy tò mò hỏi: “Vân Lệ, có phải cô biết cái gì không?”
Hoắc Vân Lệ cười một tiếng, tiến lại bên tai Trương Nhụy: “Người bạn trai kia của cô ta, thật ra là một shipper.”
“A?” Trương Nhụy kinh ngạc: “Không phải tối nay chúng ta sẽ đến cửa tiệm của anh ta sao? Ý cô là anh ta lừa chúng ta?”
Hoắc Vân Lệ bĩu môi nói: “Cũng có thể là thuê một phòng cà phê, tiêu ít tiền để giả bộ ông chủ thôi, dù sao xấu hổ không phải là chúng ta.”
…
Đường Tụng dừng xe xong, đi thang máy lên phòng tập.
Tuy rằng giờ này có rất nhiều người đang tập, nhưng Đường Tụng liếc mắt là đã nhìn thấy Trình Nhạc Nhạc.
Dáng người quá đẹp!
Hắn vẫy tay với đối phương, rồi đi cất đồ vào tủ cá nhân.
Lúc đi ra, đã thấy Trình Nhạc Nhạc đứng ở bên ngoài.
Hai người ăn ý nhìn nhau cười một tiếng.
Trình Nhạc Nhạc dịu dàng hỏi: “Hôm nay có mệt không?”
“Không mệt, chỉ là đứng hơi lâu, mỏi chân.”
“Vậy trước khi tập phải làm mấy động tác giãn cơ, như vậy sẽ làm dịu rất nhanh.” Trình Nhạc Nhạc rất quan tâm, còn đưa tay xoa xoa cẳng chân của Đường Tụng.
Hành động này làm cho Đường Tụng rất ấm áp: “Được!”
Bắt đầu rèn luyện hàng ngày, đến một phút cuối cùng, Đường Tụng quyết đoán dừng lại.
Đi tắm rửa, thay bộ thời trang ‘may mắn + 1’ vào, lại sấy tóc.
Khi xuất hiện trước mặt Trình Nhạc Nhạc, nàng đã ngẩn người trong thoáng cốc.
Nếu nói Đường Tụng lúc trước giống một ca ca nhà bên, vừa nhìn thấy đã có cảm giác thân mật.
Như vậy Đường Tụng bây giờ đã hoàn toàn khác xưa.
Làm cho Trình Nhạc Nhạc vẫn luôn tự ti, thiếu cảm giác an toàn nhìn thấy hắn, lại giống như nhìn hàng hiệu trong tủ kính của các cửa hàng xa xỉ.
Lóe sáng, lóa mắt, nhưng lại xa không thể chạm.
Là thứ người thường không thể có được.
Trình Nhạc Nhạc quan sát rất lâu, ánh mắt lập lòe.
Từ khi bác giới thiệu đối tượng cho nàng.
Ban đầu là sợ hãi khi nhìn hình ảnh qua chỉnh sửa kia.
Về sau gặp người thật lại bất ngờ không thôi.
Lúc này lại thán phục và cảm khái.
Từng hình cảnh lướt qua trong đầu, trên người Đường Tụng tựa như mang theo sức hút khó có thể chống cự.
Khiến cho Trình Nhạc Nhạc muốn đi lên ôm ấp.
Lại thấy Đường Tụng cười với mình, rồi cầm tạ tay lên thử vài cái.
Trình Nhạc Nhạc cứ ngẩn người nhìn hắn như vậy.
Rất nhanh, âm thanh nhắc nhở đã vang lên.
“Keng, chúc mừng túc chủ, nhiệm vụ rèn luyện hôm nay đã hoàn thành.”
Đáng tiếc là không có gói quà bạo kích.
Nhưng Đường Tụng cũng không nhụt chí.
Nhân lúc Đường Tụng ăn bữa ăn tăng cơ, Trình Nhạc Nhạc lặng lẽ chạy vào phòng thay đồ, bắt đầu thay quần áo.
Nhìn mình ở trong gương, áo ngắn tay màu tím và quần jean fake màu đen, giày là Đường Tụng tặng.
Đây là bộ quần áo đàng hoàng nhất của nàng trong thời điểm này.
Bởi vì đi thi chứng chỉ đã lấy hết tích góp của nàng.
Hơn nữa từ khi nhậm chức đến nay vẫn chưa được nhận lương, cũng không nỡ bỏ tiền mua quần áo mới.
Bộ quần áo này còn là bác dẫn nàng đi mua ở chợ, để đi tìm việc làm.
Lúc trước nàng cảm thấy không có vấn đề, dù sao đi làm cũng mặc đồng phục.
Nhưng giờ phút này, nhìn thấy bộ quần áo tinh xảo và cao sang trên người Đường Tụng.
Nàng lại cảm thấy tự ti, căn bản là không dám đi ra ngoài.
Do dự rất lâu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là chị Cầm gọi đến.
“Alo, Nhạc Nhạc, mau ra cửa tập hợp, mọi người đến rồi, chỉ thiếu em và bạn trai thôi.”
“Được, em ra ngay đây.”
Trình Nhạc Nhạc hít sâu một hơi, nặng nề bước ra ngoài.
Vừa ra ngoài, liền nhìn thấy Đường Tụng cười tủm tỉm nhìn mình: “Sao không nói gì đã đi rồi, định chơi biến hình sao?”
Trình Nhạc Nhạc thầm giật mình, vô thức co rút thân thể lại.
Đường Tụng lại chân thành tán dương: “Đây hình như là lần đầu tiên tôi thấy em mặc quần áo khác ngoài đồ huấn luyện viên, thật là xinh đẹp!”
Trình Nhạc Nhạc có dáng người cực đẹp, dù mặc quần áo bình thường thì cũng không thể che giấu được.
Bờ mông vểnh cao tròn trịa, được quần jean bó sát phác họa ra một đường cong hoàn mỹ.
Bờ eo tinh tế nhỏ gọn, hiển lộ ra đường cong eo mông tuyệt mỹ.
Tóc đuôi ngựa buộc cao, có vẻ rất có sức sống.
Trình Nhạc Nhạc bị hắn khen cho ngượng ngùng, đỏ mặt nói: “Chị… Chị Cầm vừa gọi điện, giục chúng ta đi ra cửa tập trung.”
“Đi thôi!”
Đường Tụng nói xong, rất tự nhiên mà đưa tay kéo eo của nàng.
Nhích lại gần, liền ôm chặt đường cong hoàn mỹ kia.
Hắn lại không ngốc, thời điểm này còn không chủ động, chẳng lẽ chờ con gái nhà người ta chủ động dính vào mình?
Thân thể Trình Nhạc Nhạc cứng đờ, lại không dám nói một câu, chỉ rúc vào trong ngực của hắn.