Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết

Chương 43

Lời nên nói đều nói hết rồi, lúc Kha Dương ngã lên giường cảm thấy khối đá đè nặng trong lòng đã bị đập nát thành công, tuy mấy lời cuối của Diệp Huân vẫn y như đá vụn ghim vào nhưng cứ coi như không còn gì trở ngại.

Giống lời mình đã nói, ông chịu hết, cậu phải tạo ra một bắt đầu, còn những chuyện sau đó không cần tính toán nhiều, biết có bắt đầu là được nghĩ nhiều phiền nhiều.

Diệp Huân nằm ở cạnh cậu, rất an tĩnh, tại hắn uống rượu nên ngủ rất nhanh còn nghiêng đầu qua gối của cậu, Kha Dương hôn nhẹ lên khó miệng rồi lần tay vào chăn nắm lấy tay hắn, cậu hướng mặt đối diện mới chịu nhắm mắt ngủ.

Đối với cậu mà nói, ngày mai là ngày hoàn toàn mới, hy vọng với Diệp Huân cũng y như vậy.

Một đêm này ngủ vô cùng an ổn, thẳng đến hừng đông không một giấc mộng.

Nhưng khi tỉnh dậy Kha Dương cảm thấy cả người nhũn ra, đầu óc choáng váng, vai trái hơi đau, không biết có phải do ngủ say quá nên sai tư thế rồi không. Cậu trở mình qua bên trái rồi mở mắt, vì Diệp Huân nằm bên trái kế bên tường nên thường việc đầu tiên cậu làm là nhìn qua hắn cái đã.

Thế mà hôm nay cậu quay nhìn xong lập tức ngơ người, bên trái không có Diệp Huân chỉ có tường.

Cậu trợn mắt nhìn vách tường cả buổi mới bật ra được một câu trong bụng, không phải chứ!

Kha Dương nhanh chóng quay qua bên phải, có một người đang nằm, nhưng không phải Diệp Huân…

“Em… Đệch… A a a….”

Trước kia Kha Dương cùng Diệp Huân đổi hồn rất nhiều lần, đổi đi đổi lại cũng không có cảm giác gì hơn nữa bọn họ chưa từng chạm mặt mà toàn nhìn qua gương hay để kẻ khác nhìn mình.

Thứ cảm giác quỉ dị này thật sự hình dung không nổi mà, cậu mở to mắt nhìn chính mình còn ngủ say sưa trên gối nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Cậu nhìn mình như nhìn người xa lạ hồi lâu mới lấy tay đẩy đẩy.

Mình, à không, Diệp Huân nhíu nhíu mày, lầm bầm mấy tiếng rồi trở mình ngủ tiếp. Kha Dương nhìn các biểu tình trên mặt mình, cậu thấy quá thần kỳ khi Diệp Huân điều khiển cơ thể mình… Qúa thần kỳ.

Cậu lại vươn tay đẩy tiếp, lần này Diệp Huân bị đẩy tỉnh, chậm rãi mở mắt.

Kha Dương vừa cười với hắn vừa phất tay: “Buổi sáng tốt lành ha thiếu niên, nói cho anh nghe tin tức thần kỳ nè, chúng ta bị đổi nữa rồi.”

Kha Dương buồn cười nhìn hai mắt mình trợn tròn, rất thú vị.

Diệp Huân nhỏm dậy nhìn cậu trong sững sờ chừng một phút rồi lấy tay sờ sờ trên mặt, sau đó hắn ngã lại xuống giường kéo chăn qua trùm đầu, rồi hất chăn ra: “Không phải sư phụ cậu nói không đổi nữa sao! Chuyện này là thế nào!”

“Sư phụ em nói là tạm thời thôi… Không có nói vĩnh viễn không đổi…” Kha Dương nghe giọng nói của mình do người khác nói ra, thấy hơi lạ lẫm, “Em cũng đâu biết đây là chuyện gì đâu.”

Diệp Huân lấy di động dưới gối ra xem thời gian, hắn từ từ ngồi dậy rồi thở dài: “Bó tay rồi, cậu đi làm thay tôi, hôm nay không tuần tra mà ngồi văn phòng thôi… Tôi đi học.”

“Sao vai anh còn đau vậy?” Kha Dương cử động vai trái, có thể giơ tay nhưng động tới vẫn đau.

“Không sao đâu, cả đêm nằm im thế đấy, sáng ra vận động chút là tốt lên thôi,” Diệp Huân quay đầu nhìn cậu nhưng quay đi rất nhanh, nhìn mặt mình nói chuyện chắc chỉ có sinh đôi cùng trứng mới quen được, “Cậu kiềm chế giùm đi, mấy ngày nữa tôi thi vào đội Phòng ngừa bạo động, thi thể lực đó, bị thương nữa là tạch luôn.”

“Yên tâm, em cẩn thận hơn anh nhiều.” Kha Dương xuống giường.

Ngốc Tam Nhi hôm nay dậy rất sớm, nó đứng trong sân thấy Kha Dương đi ra, la lên: “Dương ca, sáng nay đi ăn mì đi.”

“Tôi không phải Dương ca của cậu,” Diệp Huân nhìn nó một cái, “Tôi là Diệp ca.”

Ngốc Tam Nhi đứng hình một lát, ánh mắt này quả nhiên không giống ánh mắt thường ngày của Kha Dương, nó nhìn Diệp Huân theo ra phía sau rồi đột nhiên vỗ đùi một cái: “Không phải chứ, hai người lại đổi à!”

“Ừ, đổi rồi, không biết tại sao nữa,” Kha Dương thở dài đi tới bên cạnh nó, “Hôm nay đi học chung với Diệp ca của em đi.”

Ngốc Tam Nhi nhìn Diệp Huân đứng cạnh mình mà nói chuyện bằng giọng điệu của Kha Dương, cả buổi sau nó mới nói được một câu: “Dương ca, chắc em thần kinh luôn rồi…”

“Tôi mới phát điên này,” Diệp Huân xách cặp sách lộn xộn của Kha Dương, “Hai đứa làm bài xong chưa, đừng kêu tôi tới trường rồi mới chép bài tập đó.”

“Em làm rồi, lát anh cho Ngốc Tam Nhi chép là được.” Kha Dương cúi đầu chỉnh sửa cảnh phục trên người Diệp Huân, mỗi lần cậu nhìn thấy bộ đồng phục này là lập tức thấy mình y như tội phạm đuối lý.

“Em chép nhanh lắm, không làm trễ đâu,” Ngốc Tam Nhi cười ngượng ngùng, “Diệp ca tha em đường sống đi.”

“Phục hai đứa rồi, học hành cái rắm.”

Xe của Diệp Huân dừng trước phố Đinh Gia nên ba người phải cuốc bộ ra ngỏ nhõ lấy xe.

Chưa đi đến đầu ngõ đã thấy một người đi tới khiến cả bọn sửng sốt, Ngô Hiển.

“Chú Ngô?” Kha Dương lên tiếng trước, cậu không nghĩ mới sáng sớm Ngô Hiển lại đến nên không kịp chuẩn bị chào hỏi, “Ngài…”

Ngô Hiển nhìn cậu một hồi rồi quay đầu nói với Diệp Huân: “Là hôm nay, hiện giờ hai người đang đổi đúng không.”

“Sao ngài biết được thế!” Ngốc Tam Nhi nhịn không được hét lên, Ngô Hiển biết chuyện không lạ tại sư phụ nhất định nói cho ông, nhưng ông chỉ bằng một cái liếc mắt đã biết hai người đang đổi hồn.

“Tôi không thấy gì cả,” Ngô Hiển dùng vẻ mặt thản nhiên để trả lời, từ lúc tìm gặp ông tới giờ chưa từng thấy ông cười mà vẫn luôn là thái độ không gợn sợ hãi, “Tôi chỉ biết hôm nay sẽ đổi nên chờ nó đến, đi theo tôi.”

Kha Dương nhìn thoáng qua Diệp Huân muốn hỏi ý kiến của anh, tuy rằng giờ chỉ nhìn thấy chính mình nhưng cậu vẫn tìm ra bóng dáng của Diệp Huân trong ánh mắt của hắn.

“Đi thôi, cậu lái xe đi Kha Dương, đưa di động cho tôi gọi.” Diệp Huân đưa tay.

“Là em gọi chứ,” Kha Dương cười lấy di động ra, “Giờ em là Diệp Huân, đương nhiên là em lái xe, anh không phải chính chủ nha.”

Điện thoại nối máy với Tần Vĩ, Kha Dương cố gắng dùng thái độ của Diệp Huân nói một cách ngắn gọn nhất có thể để lừa gạt xin phép nghỉ, Tần Vĩ đầu bên kia lo lắng: “Tiểu Diệp, rốt cuộc cậu có chuyện gì! Có chuyện thì nói, cậu coi anh là ai hả, nói giùm cái coi! Không phải cậu làm  chuyện phạm pháp đó chứ!”

“Thât sự không có, vài ngày nữa em giải quyết xong sẽ kể, anh đừng bận tâm.” Kha Dương bị Tần Vĩ xả một tràng không biết trả lời thế nào nên đành quăng nợ qua Diệp Huân.

“Nếu mọi chuyện thuận lợi thì chỉ cần hai tiếng là xong.” Ngô Hiển quay đầu nói với cả bọn một câu.

“Giải quyết tới mức nào? Tiễn đứa nhỏ kia đi hay làm cho tụi con không bị đổi đi đổi lại nữa ạ?” Kha Dương hỏi dồn.

“Đương nhiên là giải quyết đứa nhỏ, còn sao hai người bị đổi hồn thì tôi không biết,” Ngô Hiển bước đi, “Không biết nguyên nhân làm sao biết cách giải quyết.”

Kha Dương hơi thất vọng, nhưng giờ cậu không hơi đâu lo lắng vấn đề này nữa, chỉ cần có thể tiễn đứa nhỏ kia đi như lời Ngô Hiển nói đã tốt rồi, còn về đổi đi đổi lại hẳn có biện pháp khác, ít nhất nó sẽ không làm hại Diệp Huân.

Diệp Huân vốn định kêu Ngốc Tam Nhi đi học còn hắn với Kha Dương theo Ngô Hiển là được, nhưng ngẫm lại vẫn không nói ra, lúc này kêu nó đừng đi theo là chuyện không có khả năng.

Mấy người đi một đường không nói chuyện, Ngô Hiển im hơi lặng tiếng, ba người còn lại cũng không biết nói gì, hỏi cái gì ông đều trả lời tôi không biết nhiều hơn các cậu.

Ngô Hiển dẫn cả bọn đến chỗ không phải nhà ông, càng không phải cái phòng luyện nồi hơi kia mà là một nơi tên là Vụ Tùng Lý, vừa nghe cái tên Kha Dương đã thấy không thoải mái.

Thật ra Vụ Tùng Lý là một chỗ rất cũ trong nội thành, mấy con phố mấy ngõ nhỏ, không có gì bất thường.

Xe không vào ngõ nhỏ được nên phải đi bộ, Ngô Hiển lặng lẽ đi trước dẫn đường, có thể nhìn ra ông rất quen thuộc nơi này.

Diệp Huân nhìn thoáng qua bảng tên, ngõ Đối Kính.

Tất cả ngõ ngách trên đời này không khác nhau nhiều lắm nhưng ngõ Đối kính này khiến Kha Dương cả người khó chịu, cậu nhìn quanh quất bốn phía nhưng nhìn không ra cái gì bất thường, không biết có phải do đang sử dụng cơ thể của Diệp Huân không nữa, cậu nói khẽ với hắn: “Có thấy thứ gì không?”

Diệp Huân cũn nhìn xung quanh, lắc đầu: “Không thấy.”

“Sao em cứ thấy nơi này khiến người ta khó chịu thế không biết.” Kha Dương nhăn mặt nhíu mày.

“Khó chịu là được rồi.” Đột nhiên Ngô Hiển tiếp một câu rồi không rồi không nói nữa, tới nơi.

Là một tứ hợp viện bình thường, trong viện không có người, cửa viện cũng không khóa, Ngô Hiển đẩy cửa vào rồi quay lại khóa từ bên trong.

“Tất cả nghe theo sự sắp xếp của tôi, sai một lần sẽ không có lần thứ hai,” lúc Ngô Hiển mở cửa đè gọng nói một câu với biểu tình nghiêm túc, ông chỉ vào một gian phòng ở phía tây, “Lát nữa Kha Dương đi vào, người khác chờ ngoài sân, không được nhìn lén, không được lên tiếng, không được mở cửa, ai cũng không được.”

“Khoan đã, Kha Dương là chỉ Kha Dương nào?” Ngốc Tam Nhi hỏi một câu, nó bị Ngô Hiển làm cho căng thẳng.

Ngô Hiển chỉ chỉ Diệp Huân: “Kha Dương ở trong này, đây là Kha Dương.”

“Chú Ngô, tại sao vậy?” Kha Dương đánh giá cái sân, cảm giác khó chịu ngày càng mãnh liệt, cậu không biết Ngô Hiển dùng cách gì để tiễn đứa nhỏ đó đi, theo kinh nghiệm của cậu chuyện này làm không tốt sẽ gây ra thương tích, hiện giờ cậu đang sử dụng cơ thể của Diệp Huân, cậu không thể chấp nhận điều này.

“Đứa nhỏ đi theo cậu ta, cơ thể phải là cậu ta,” Ngô Hiển chậm rãi giải thích, “Nhưng cậu có kinh nghiệm, chỉ có cậu mới chịu đựng được, cậu vào đi tôi nói với cậu sau.”

Kha Dương quay đầu nhìn Diệp Huân, cậu muốn nói gì đó nhưng nhìn tới bản mặt của mình lại không nói được gì, Diệp Huân phất tay với cậu: “Vào đi, kỳ cục muốn chết…”

“Dương ca cố lên.” Ngốc Tam Nhi chưa từng thấy qua tiễn hồn, bọn nó đi theo Kha Lương Sơn lâu như vậy cũng chưa từng nhận mấy vụ giống vậy, cùng lắm là tìm trong phòng có cái gì, nhưng Kha Dương từng bị quấn thân rồi nên giờ nó nghĩ tới đã muốn run.

“Đệch, đừng làm như ra pháp trường ấy, sợ anh chưa đủ sợ à…” Kha Dương theo Ngô Hiển vào phòng.

Cửa phòng đóng lại, khóa trái. Ngô Hiển còn dán bùa sau cánh cửa.

Trong phòng bày biện rất đơn giản, khá giống phòng tối mà sư phụ hành nghề ở nhà, có một cái bàn, một cái ghế, không có gì thêm kể cả cửa sổ, do không có đèn nên đóng cửa lại lập tức tối đen..

“Ngồi xuống.” Ngô Hiển chỉ cái ghế dựa, rút cuộn dây trong túi ra rồi bước tới.

Kha Dương ngồi trên ghế, phòng này không có lò sưởi nên cái ghế y như tảng băng, cậu nhìn cuộn dây trên tay Ngô Hiển: “Để làm gì vậy ạ?”

“Phòng ngừa vạn nhất lỡ cậu chịu không được tông cửa ra ngoài là hư hết,” Ngô Hiển dùng dây thừng trói tay cậu lại, “Lát nữa cho dù nghe thấy gì, nhìn thấy gì cũng không được đáp lại, đừng trao đổi gì cả, nhớ kỹ, tất cả đều là giả đều là lừa gạt.”

“Dạ.” Kha Dương nhíu mày, dây thừng cột chặt tới mức hơi khó thở.

“Tuyệt đối không được đồng ý điều gì, không được mềm lòng, những cảm giác nó mang lại đều không có thật, hiểu chưa, sợ hãi, đau lòng hay đau đớn trên cơ thể cũng vậy.” Giọng điệu của Ngô Hiển đến lúc này mới có sự thay đổi, không còn lạnh nhạt như trước.

“Hiểu rồi ạ, chuyện này con có kinh nghiệm,” Kha Dương gật đầu, dùng sức hít một hơi thật sâu, “Bắt đầu đi.”

Sân viện trống không đến chỗ ngồi cũng không có, Ngốc Tam Nhi ngồi luôn xuống đất ôm chân dán mắt vào cửa phòng. Diệp Huân muốn hút thuốc, hắn sờ sờ túi mới phát hiện trên người Kha Dương không mang theo thuốc nên đành buồn bực ngồi xổm cạnh nó.

Ngốc Tam Nhi liếc hắn một cái, nó móc bao thuốc đã bị đè bẹp dí từ cái túi sau mông ra đưa cho hắn: “Anh giống Dương ca thật, không có thứ này sống không nổi.”

“Cậu khác à, nó cũng không mang thuốc theo như cậu.” Diệp Huân nhận điếu thuốc bị nhăn nhúm do bị Ngốc Tam Nhi đè dưới mông, nếu là bình thường hắn tuyệt đối không bao giờ ngậm thứ như thế vào miệng nhưng giờ lại không chú ý tới.

“Em chuẩn bị cho anh ấy thôi, em đâu có nghiện tới vậy,” Ngốc Tam Nhi cười cười miễn cưỡng, “Diệp ca, anh sợ không?”

“Sợ.”

“Sợ cái gì?” Nó hỏi xong lại thấy câu hỏi của mình quá ngu, cơ thể của mình còn ở bên trong, không sợ mới lạ.

“Tôi sợ Kha Dương gặp chuyện không may.” Diệp Huân tê chân nên ngồi xuống luôn.

Ngốc Tam Nhi quay nhìn hắn, nó cũng châm thuốc hút: “Anh ấy cũng sợ anh gặp chuyện không may… Anh đừng lo, mấy chuyện thế này anh ấy gặp từ nhỏ tới lớn, không sao đâu.”

“Ừ.” Diệp Huân vỗ vỗ vai nó, nó nói mấy lời có lẽ chính nó cũng không tin.

“Em nói thật nha, Diệp ca,” Ngốc Tam Nhi im lặng một hồi mới nói thêm một câu, “Giờ em sợ muốn khóc luôn nè…”

Diệp Huân còn đang muốn an ủi nó nhưng chưa kịp lên tiếng đã nghe một tiếng hét thảm thiết ngập tràn đau đớn từ trong phòng truyền ra, âm thanh này như một thanh đao đâm thật mạnh vào lòng Diệp Huân, đau đến mức hắn co rút lại.
Bình Luận (0)
Comment