Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng

Chương 29

Việc quay video tuyên truyền được giao cho đoàn đội điều hành hoạt động phụ trách. Sau khi đến studio, Ngô Liêu để cho mọi người đến phòng trang điểm, thuận tiện giới thiệu chủ đề quay chụp lần này.

“Trong studio có một mô hình trực thăng, sau đó mỗi người mấy cậu sẽ đeo một cặp kính râm, dùng dây thừng để hạ cánh từ máy bay…” Ngô Liêu nói xong, mặt đầy mong đợi chờ mọi người bình luận.

Thời Độ đơn giản trực tiếp: “Có chút trẻ trâu.”

Tề Hiến cố gắng uyển chuyển: “Mục tiêu của game chính là chiếm lĩnh điểm mục tiêu, cũng không phải là ăn gà.”

Phô Mai nhíu chặt mày: “Nhưng mà đồng phục của chiến đội chúng ta là màu hồng hạt, đeo kính râm có phải rất ngu ngốc hay không?”

Nụ cười của Ngô Liêu từ từ biến mất, Ngu Chiếu Hàn muốn an ủi an ta một chút, từ sâu trong lòng anh cảm thấy phương án này không tồi, vừa đáng yêu là ngầu. Anh là chó đất*, anh thích cái này.

(土狗: Một loài chó bản địa của Trung Quốc. Trong một số trường hợp, còn dùng để chế giễu một người không hợp thời trang)

Chuyên gia trang điểm tới trước mặt Thời Độ. Thời Độ nói: “Em không cần, trang điểm cho vú em của chúng ta đi, anh ấy thích.” Nói xong, di động cầm trên tay cậu rùn lên một chút, là tin nhắn của Ngu Chiếu Hàn.

Chuyên gia trang điểm đi tới Thời Độ trước mặt. Thời Độ nói: “Ta không cần. Đi cho

【Shine: Đồng phục của đội có chút không hợp với kính râm bình thường, chúng ta có thể thay bằng một cái đáng yêu hơn, ví dụ như loại này 】

Ngu Chiếu Hàn cố ý tìm những bức ảnh về mấy loại kính râm ngộ nghĩnh từ trên mạng: loại có ãm hóa trên tròng kính, loại gọng kính có hoa mọc trên đó, còn có loại hình trái tim.

【Shine: Em kiến nghị cho mọi người đi】

【Timeless: Em không, cái này còn trẻ trâu hơn 】

【Shine: ←_← 】

【Shine: Ghi chú không cho thay đổi, kính râm không chịu mang, anh còn muốn em để làm gì 】

Dù cho Thời Độ có đưa ra ý kiến, studio cũng không chuẩn bị những đạo cụ có liên quan. Mọi người phàn nàn thì phàn nàn, nhưng cuối cùng vẫn quay theo kịch bản. Một video dài 3 phút nhưng mất cả buổi chiều mới hoàn thành.

Lão Đàm giục các thanh niên dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị về. Phô Mai nói, “Nhưng mà em cảm thấy ánh mắt kia của em không tốt, có thể quay lại được không?”

Lão Đàm không khuyên được Phô Mai, tìm tới Ngu Chiếu Hàn, nói: “Shine, nhanh chóng tha Phô Mai đi, studio này vẫn còn có người muốn sử dụng nữa.”

Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Ai.” Nếu như chỉ là người bình thường, lão Đàm không đến nỗi vội vã như vậy.

Lão Đàm không giấu Ngu Chiếu Hàn: “Là người của Thrones.”

Lão Đàm là giám đốc cảu R. H, tuy rằng không quản nhiều đến chuyện huấn luyện, nhưng ít nhiều cũng biết một chút. Trong lần thi đấu huấn luyện lần trước, hành vi ngu ngốc của Caps đã khiến cho mấy thanh niên này mắng chửi mấy ngày. Đều là những người trẻ tuổi độ tuổi hai mấy, anh thật sự lo lắng nếu như đụng phải sẽ xảy ra chuyện gì đó làm ảnh hưởng đến chiến đội.

Ngu Chiếu Hàn rõ ràng đã hiểu ý của lão Đàm, kêu một tiếng: “Phô Mai.”

“Làm sao đấy?”

“Về căn cứ.”

“Vâng, đội trưởng.”

Lão Đàm lắc đầu bất đắc dĩ, liền đi tìm hai người còn lại: “Lông xám cùng lông đỏ đâu rồi?”

Ngô Liêu nói: “Có vẻ như đi phòng vệ sinh.”

Thời Độ cùng Tề Hiến đồng thời đi ra từ phòng vệ sinh. Tề Hiến cảm khái: “Mười tám tuổi thật là tốt nha.”

Thời Độ mỉm cười: “Lại nói 18 + thì sẽ báo cảnh sát đó.”

Tề Hiến cười híp mắt nói: “Chuyện này sao tính là 18 + được? Chẳng lẽ em chưa từng so với bạn cùng ký túc xá bao giờ hả?”

“Xin lỗi, em chưa bao giờ trọ ở trường.”

Thời điểm hai người đi ngang qua phòng trang điểm, bên trong truyền ra một giọng nói: “Tôi vừa nhìn thấy xe của R. H ở bãi đỗ xe, bọn họ cũng tới?”

“Chắc thế. Không biết bọn họ có còn ở đây không, tôi muốn gặp Shine ngoài đời, nghe nói da của cậu ta rất kém, bình thường lúc phát sóng trực tiếp hay đánh thi đấu đều trang điểm còn đậm hơn mấy em gái.”

Thời Độ cùng Tề Hiến đồng thời dừng bước. Tề Hiến dùng khẩu hình nói: “Caps?”

Thời Độ không tỏ rõ ý kiến.

Quản nó là ai.

Đội trưởng Thrones không vui nói: “Cậu là một tuyển thủ chuyên nghiệp mà không để ý đến khả năng bắn súng của người ta, lại chỉ quan tâm đ ến mặt người ta?”

“Mặt Shine đương nhiên đáng giá để ý, bản thân cậu ta dựa vào mặt để leo lên, làm gì còn ai không biết chứ.” Caps cười khẩy nói, “Tôi nghe nói, lúc cậu ta là thực tập sinh kĩ thuật cũng bình thường, cũng bởi vì dung mạo xinh đẹp mới có thể được cân nhắn làm thành viên chính thức. Dù sao hiện nay khán giả đều là chó nhan sắc, có mặt thì được nổi tiếng, nổi tiếng thì có thể kiếm tiền cho chiến đội.”

Ánh mắt Thời Độ trở nên nghiêm túc, lửa giận như bị kìm nén, khiến cho Tề Hiến đứng bên cạnh kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu.

“Đừng để ý tới.” Tề Hiến tay mắt lanh lẹ mà kéo cánh tay của Thời Độ, thấp giọng nói, “Em còn so đo với loại người vô giáo dục này làm gì, ngẫm lại quy định của liên minh đi.”

Tề Hiến tự nhận mình đã rất khỏe, một tay xách Phô Mai cũng thoải mái. Nhưng bây giờ, anh gần như không thể kéo được Thời Độ.

Tuyển thủ chuyên nghiệp là nhân vật của công chúng, liên minh nghiêm khắc cấm đoán không được lén lút đánh nhau. Nếu như nghiêm trọng, rất có thể tuyển thủ sẽ bị cấm thi đấu vĩnh viễn.

Thời Độ quay đầu lại nhìn Tề Hiến, khẽ mỉm cười: “Từ lúc nào àm em lại quan tâm đ ến quy định của liên minh chứ?”

Tề Hiến: “… Cũng đúng.” Nhà tiểu thiếu gia rất giàu, hình như từ xưa đến nay chưa từng biết sợ cái này, “Nhưng dù cho bọn họ không dám cấm thi đấu em vĩnh viên, cấm một hai tháng vẫn là điều có thể xảy ra. Sắp bắt đầu mùa giải mới rồi, đừng có gây rắc rối.”

“Tôi nghi là ông chủ mới của R. H cũng là do cậu ta dùng mặt kéo tới, ai biết trong này có giao dịch mờ ám nào.” Caps tiếp tục nói, “Bọn họ muốn nâng đỡ một tuyển thủ ngôi sao, cho nên chuyện Shine mở tool cũng không thèm quản…”

Lửa giận của Thời Độ triệt để bùng nổ, Tề Hiến căn bản kéo không được —— Tề Hiến cũng không muốn làm. Dưới mái tóc màu đỏ rượu, đôi mắt híp lại mở ra, trong đôi mắt hẹp dài đã không còn ý cừi tràn nhập ôn nhu thường ngày, chỉ còn dư lại ánh sáng lạnh lẽo.

Hai thanh niên cao từ 1m85 trở lên đá văng cửa phòng trang điểm, lão Đàm vọt tới: “—— dừng chân! Hai người nhanh chóng dừng chân! Nhanh, nhanh kéo bọn họ ra!” Chỉ cần không thật sự ra tay, tất cả đều dễ nói chuyện!

Bên trong phòng hóa trang tổng cộng có sáu người Thrones, đối mặt với tình huống đột ngột xảy ra đều lộ vẻ mơ hồ. Đội trưởng Thrones phản ứng lại trước tiên, hô to: “Kéo bọn họ!”

Ngu Chiều Hàn nghe được tin tức cũng không thèm để ý đến thiết lập tính cách, một đường chạy như bay đến phòng trang điểm. Chỉ thấy sắc mặt của Caps vẫn trắng bệch sững sờ ngay tại chỗ, vú em cùng xe tăng của Thrones kéo Tề Hiến, ba người còn lại cùng tiến lên mới ngăn được Thời Độ, tình cảnh hỗn loạn vô cùng.

“Được rồi.”

Hai chữ đơn giản của Ngu Chiếu Hàn đã kết thúc trận hỗn loạn lần này.

Thời Độ cùng Tề Hiến đều ngừng lại. Tề Hiến lập tức lui về phía sau hai bước, duy trì khoảng cách an toàn với người của Thrones. Thời Độ nở nụ cười cười Caps, lạnh lùng giơ ngón giữa lên: “Ngu ngốc.”

Trên đường trở về, áp suất không khí trong xe thấp đến đáng sợ. Lão Đàm ngồi bên cạnh Ngu Chiếu Hàn, thấp giọng nói: “Yên tâm, đều bị ngăn lại, không tính là động tay đánh nhau, nhiều nhất chỉ là đẩy đẩy kéo kéo, vấn đề không lớn. Anh đã nói chuyện với giám đốc Thrones rồi, chuyện ngày hôm nay sẽ bí mật giải quyết, sẽ không kinh động đến liên minh.

Ngu Chiếu Hàn gật gật đầu: “Trở lại họp.”

Cuộc họp bất ngờ này trừ hai người trong cuộc còn có Ngu Chiếu Hàn, lão Đàm, Lục Hữu Sơn. Phản ứng của Lục Hữu Sơn là mạnh nhất, “Chuẩn bị thi đấu rồi, mấy người lại vào lúc này chạy đi mắng người rồi đánh nhau. Thích đánh nhau như vậy, tôi đăng ký cho mấy người một lớp học, còn thi đấu làm gì nữa! Thời Độ, cậu có gia thế, liên minh không dám làm gì cậu, nhưng cậu đã nghĩ đến những người khác chưa? Không phải ai cũng có một người ba tốt như cậu đâu!”

Thời Độ dứt khoát nói: “Lỗi của em.”

“Còn có cậu, Tề Hiến. Thời Độ còn nhỏ, nhất thời kích động thì thôi đi, cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?”

Tề Hiến thành thật trả lời: “Hai mươi hai.”

“Hai mươi hai vẫn còn cùng mười tám kéo bè đánh nhau sao?! Bốn năm qua ăn cơm đều vô ích sao?”

Tề Hiến dùng ngữ khí nhân nhượng cho yên chuyện nói: “Bình tĩnh, huấn luyện viên. Em cùng em trai không phải thật sự muốn đánh nhau, chỉ là muốn cho bọn họ ngậm mồm thôi. Ai biết lão Đàm đột nhiên xông lên kêu bọn em dừng chân…”

Lỗ mũi Lục Hữu Sơn phồng to vì tức giận: “Chẳng lẽ mắng người thì không bị cấm thi đấu sao?”

Ngu Chiếu Hàn nhìn về phía Thời Độ: “Lý do, cho tôi một lý do vì sao hai người làm vậy.”

Thời Độ nghịch điện thoại trong tay, không nói một lời. Tề Hiến thở dài, nói: “Để anh nói. Lúc anh cùng em trai đi vệ sinh xong thì đi ngang qua…”

“Mắng người đúng là sẽ bị cấm thi đấu.” Thời Độ đột nhiên nói, “Đội trưởng, em gửi cho anh.”

Ngu Chiếu Hàn nhíu mày lại: “Cái gì?”

Thời Độ lời ít mà ý nhiều: “Bản ghi âm Caps nhục mạ anh.”

Lão Đàm chấn động, sau đó mừng như điên: “Cậu có thứ tốt thế này sao không lấy ra sớm!”

Tề Hiến kinh ngạc nhìn Thời Độ. Tình huống lúc đó, tiểu thiếu gia cũng đã bùng nổ ròi, thế mà còn không hoàn toàn đánh mất ý trí, thậm chí còn nhớ lấy di động ra ghi âm.

Ngu Chiếu Hàn không cần nghe nội dung ghi âm cũng có thể não bổ ra chuyện gì đã xảy ra, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào. Ngọt chính là, hai đội viên lại bảo vệ mình như vậy, đúng là không uổng công anh thường yêu. Chua chính là, sai chính là sao, Tề Hiến cùng Thời Độ nhất định phải bị trừng phạt.

Mắng tuyển thủ khác cũng không phải là chuyện lớn, trước đó anh từng dùng tiếng Hàn mắng rồi, nhưng quan trọng là không thể lưu lại chứng cứ. Mà đánh người thì nghiêm trọng hơn, trước tiên không nói đến chuyện có thể bị cấm thi đấu chính thức, bên Thrones có sáu người đấy, hai đánh sáu, Thời Đồ cùng Tề Hiến có thể thắng được sao?

Hai người ngu ngốc.

Ngu Chiếu Hàn hỏi người trong cuộc: “Biết sai rồi sao?”

Tề Hiến tốt tính mà cười: “Biết rồi. Xin lỗi vì đã khiến cho mọi người lo lắng, lần sau tuyệt không tái phạm.”

Ngu Chiếu Hàn chuyển hướng Thời Độ: “Timeless?”

“Em không sai.” Thời Độ không nhanh không chậm nói, “Đừng nói em không động tay, dù em có động tay thật, em cũng cảm thấy em không sai.”

Ngu Chiếu Hàn nheo mắt lại: “Cậu sai rồi.”

Mau nhận sai đi em trai, như vậy anh có thể nhẹ nhàng phạt em.

Sự kiêu ngạo từ tận trong xương tủy của thanh niên giờ phút này đã hoàn toàn lộ ra không chút che giấu: “Dù cho anh là đội trưởng của em cũng không thể bắt em cúi đầu nhận sai.”

Ai cũng không dám lại mở miệng, không khí tràn ngập mùi tranh đấu.

“Cậu đi ngẫm lại đi.” Ngu Chiếu Hàn lạnh lùng mở miệng, “Lúc nào chịu nhận sau thì đến tìm tôi.”

Thời Độ nhìn Ngu Chiếu Hàn.

Đại mỹ nhân lạnh như băng, ngay cả tiếng nói cũng lạnh lùng, cùng với người hôm qua lén lẻn vào phòng cậu vuốt thỏ dường như là hai người khác nhau.

Thời Độ cười lạnh một tiếng, quay người đi ra phòng họp, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Quả bóng rổ lão Đàm đưa cho Thời Độ cuối cùng cũng coi như có đất dụng võ. Một mình cậu chơi bóng ở sân biệt thự suốt hai giờ, ra một thân mồ hôi, phiền muộn trong lòng cũng vơi bớt.

Sau một cú ném ba điểm gọn gàng, cậu nghe thấy có tiếng vỗ tay từ đằng sau: “Đường bóng đẹp.”

Là Tề Hiến.

Thời Độ vén vạt áo lên lau mồ hôi: “Cùng chơi?”

Tề Hiến cười lắc đầu: “Không được, anh không đánh lại em.”

Thời Độ nhìn ra Tề Hiến là có chuyện muốn nói với mình. Cậu đi tới bên sân bóng, cầm lấy bình nước để dưới đất, một hơi uống hơn nửa bình. Tề Hiến móc một hộp thuốc lá từ trong túi ra: “Có phiền không?”

Thời Độ vung vung tay, ra hiệu anh cứ tự nhiên.

Tề Hiến cười hỏi cậu: “Có muốn hút một điếu không?”

Thời Độ mất tập trung nói: “Anh đang dạy hư đàn em đấy.”

Tề Hiến chế nhạo nói: “Anh thấy trong xương em cũng xấu rồi, không cần anh dạy. Mười tám tuổi, uống rượu nhuộm tóc đeo khuyên tai đều thử qua, không muốn thử hút thuốc một chút?”

Thời Độ rất quyết đoán: “Không thử, hút thuốc rất hại cho sức khỏe.”

Tề Hiến đương nhiên không muốn thật sự làm hư em trai, nghe vậy liền vui mừng vỗ vỗ vai Thời Độ, ngậm thuốc lá cúi đầu châm lửa.

Quan hệ của Thời Độ với đồng đội đều không tệ, Tề Hiến gọi cậu là em trai, cậu cũng không ngại gọi là anh. Ở trong căn cứ là sinh hoạt tập thể, rất ít có cơ hội trò chuyện riêng với nhau. Ngoại trừ Ngu Chiếu Hàn, hiểu biết của cậu đối với đồng đội khác cũng chỉ là biết tên biết mặt.

Thời Độ nói: “Anh, hôm nay anh khiến em rất bất ngờ.”

Đầu ngón tay của Tề Hiến đang gảy gảy tàn thuốc: “Hử, sao lại nói thế?”

“Không ngờ anh lại ra tay, cũng không ngờ anh lại nhận sai nhanh như vậy.”

“Ban đầu ngăn em lại là bởi vì những lời Caps nói còn có thể nhịn được. Đội trưởng dựa vào mặt mà được lên vị trí chính thức, lời tương tự bọn anh đã nghe nhiều rồi. Nhưng sau đó cậu ta nói đội trưởng mở tool, đó chính là dẫm vào điểm mấu chốt của anh.” Tề Hiến lộ ra biểu tình bị buồn nôn, “Đối với một tuyển thủ chuyên nghiệp, gian lận chính là lên án lớn nhất.”

Thời Độ gật đầu: “Cho nên anh bất bình vì đội trưởng của R. H chứ không phải tức giận gì Ngu Chiếu Hàn.”

Tề Hiến ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên không có cách nào phản bác Thời Độ.”Dù như thế nào, đánh người hay có ý định đánh người khác đều không đúng, nhận sai với đội trưởng đi. Nếu như em ấy thật sự tức giận, ai cũng đừng mong sống tốt.”

Thời Độ buồn bực mà hất phần tóc mái đang che trán ra sau, “Em không đánh người, cũng không có ý định đánh người. Chính anh đã nói, chúng ta chỉ muốn để cho đám ngu ngốc kia câm miệng thôi.”

“Lời này cũng chỉ lừa gạt được Phô Mai thôi, huấn luyện viên cùng đội trưởng không phải ngốc.”

Thời Độ nhíu mày: “Đây không phải là ‘Lừa gạt’, đây là sự thực.”

Tề Hiến cười nói: “Được, em nói cái gì chính là cái đó.”

Thời Độ không trả lời lại nữa. Tề Hiến nhìn ra được tiểu thiếu gia phiền lòng, liền thay đổi đề tài: “Chuyện tình yêu trước đây của anh, em đã biết chưa.”

Thời Độ ghét bỏ nói: “Đừng, trò chuyện gì cũng được nhưng đừng nói cái này, em không có hứng thú.”

“Tại sao không có hứng thú, ở tuổi của em hẳn là có hứng thú với tình yêu nhất chứ.”

Thời Độ uống sạch bình nước khoáng rồi ném vào thùng rác ở đằng sau: “Em chơi bóng tiếp.”

Tề Hiến liền khôi phục bộ dáng cười híp mắt: “Em trai nghe anh nói hết đã. Đó là chuyện một năm trước, người cũ quyết tâm muốn chia tay với anh, anh xin nghỉ hai ngày để cứu vãn, lại phát hiện mình đã đội nón xanh từ lúc nào. Sau đó anh một mình đến quán bar uống đến say khướt.”

Thời Độ không có hứng lắm mà chuyển bóng rổ: “Không phải tửu lượng của anh rất tốt sao.”

“Đúng vậy, nhưng mà anh thật sự uống quá nhiều, cuối cùng gần như không còn ý thức gì cả. Sau đó, là đội trưởng tìm được anh, mang anh từ quán bar về căn cứ.” đôi mắt Tề Hiến híp thành hình trăng lưỡi liềm, “Ba, bốn giờ sáng, mưa rơi lác đác, đội trưởng vừa mới thành niên không gọi được xe, cũng không có hộ chiếu, chỉ có thể cõng anh cả một đường từ quán ba về căn cứ…”

Thời Độ nhíu mày lại: “Quán bar cách căn cứ xa không?”

“Không xa, đi bộ chỉ tốn mười phút. Nhưng mà khi đó đội trưởng cũng chưa cao đến 1m8, còn thấp hơn anh không ít.” Tề Hiến chậm rãi nhả ra một ngụm khói, “Bọn anh đều hiểu đội trưởng thật sự không dễ dàng gì, đừng tiếp tục làm khó em ấy, tiểu thiếu gia.”

Hai giờ sáng, Thời Độ trở lại căn cứ. Phòng trên tầng hai đều sáng đèn, nghĩa là tất cả mọi đều chưa đi ngủ. Trong phòng huấn luyện ở tầng một, Ngu Chiếu Hàn một thân một mình đang luyện ngắm bắn.

Thời Độ nhìn chằm chằm bóng lưng của anh hồi lâu, ôm quả bóng rổ vào phòng huấn luyện, ngồi xuống sau lưng Ngu Chiếu Hàn.

Ngu Chiếu Hàn cảm giác thanh niên xuất hiện, nhưng vẫn coi như không có chuyện gì mà tiếp tục bắn bia.

Thời Độ là em trai anh có thể nói thật lòng mình, cũng là đội viên của anh. Thân là đội trưởng, có một số vấn đề không thể không nghiêm túc.

Thời Độ mở miệng trước: “Anh là Cá Cá hay vẫn là đội trưởng?”

Ngu Chiếu Hàn hơi run run: “Hả?”

Thời Độ nói: “Cá Cá rất dễ thương, sẽ không mắng em, đội trưởng sẽ.”

Ngu Chiếu Hàn nắm chặt con chuột, lạnh giọng nói: “Tôi mắng cậu, là bởi vì cậu đáng bị mắng.”

Thời Độ gật gật đầu: “Xác thực.”

Thái độ của em trai nói thay đổi liền thay đổi ngay. Ngu Chiếu Hàn còn tưởng rằng mình nghe nhầm: “Có ý gì.”

“Em gây chuyện thì không sao, nhưng em không nên kéo anh Hiến theo, xin lỗi.” Thời Độ nghiêm túc nói, “Em sai rồi, em nguyện ý chấp nhận tất cả hình phạt, đội trưởng đừng nóng giận.”

Ngu Chiếu Hàn yên tĩnh một lúc lâu, chuyển qua ghế tựa, đối mặt với Thời Độ: “Anh muốn biến vềi Cá Cá.”

Thời Độ bật cười: “Anh biến đi.”

“Hai người đánh nhau là vì anh bị mắng, anh… thực ra trong lòng anh không phải quá tức giận, nhưng anh nhất định phải thể hiện ra thế. Đánh người quá nghiêm trọng, sẽ liên lụy toàn bộ chiến đội. Tuy rằng lần này cuối cùng hai người cũng không thật sự ra tay, còn có ghi âm, nhưng lần sau thì sao? Anh không thể lấy R. H mạo hiểm.”

“Anh không tức giận? Nhưng mà lúc anh mắng em thật sự rất hung ác.”

“Vậy sau này em có thể nghe lời anh được không.” Ngu Chiếu Hàn cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Em không nghe lời anh, anh chỉ có thể hung ác với em thôi.”
Bình Luận (0)
Comment