Edit: Đậu
Tối đó Trần Lị lại lên tầng một chuyến.
Không biết có gặp được Hình Minh hay không, Chu Tuệ chỉ biết chân của cô ta hình như bị què, đi đường khập khà khập khiễng, lúc quay lại còn hung dữ trừng mắt nhìn cô sau đó nằm co quắp trên đất ngủ thiếp đi.
Mới đầu Chu Tuệ còn tưởng rằng cô ta sẽ chạy lên tầng để đối chất, nhìn tình cảnh bây giờ, xem ra cô ta không gặp được Hình Minh.
Trong lòng không khỏi thở phào một hơi, cô rất lo lắng chuyện này bị bại lộ, tên béo kia sẽ bắt cô về, bắt cô thực hiện “quy tắc”.
Tối đó cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, ngày hôm sau tỉnh lại, thấy có mấy người đàn ông đến vác một người đàn ông trung niên nằm trên đất hai ngày qua đi mất.
Không biết đã chết bao lâu rồi, bác gái nằm kế bên ngửi thấy mùi hôi thối mới phát hiện ra ông ta đã chết.
Chu Tuệ vô thức vươn tay thăm dò hơi thở của Chu An, sau cùng mới thở phào nhẹ nhõm, cô ôm cô bé vào lòng, trán kề lên trán cô bé, không nhịn được nghĩ bây giờ ba mẹ đang ở nơi đâu, có còn sống hay không.
Chu An mơ mơ màng màng mở mắt ra, lau đi giọt nước mắt trên mặt của Chu Tuệ: “Chị ơi, đừng khóc.”
Chu Tuệ đỏ mắt gật đầu: “Ừm, chị không khóc.”
Tiếng pháo đạn của chiến tranh càng lúc càng xa xôi, thậm chí đêm qua còn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, có vài người suy đoán chiến tranh đã kết thúc, còn có một số người nghe nói đội cứu viện sắp đến, ồn ào cãi vã muốn lên tầng hai cướp kho lương thực để phân phát cho mọi người.
Tiếng cãi vã tranh chấp lan từ khu A sang tận khu Z, nghe nói có không ít người đang đánh nhau, cuối cùng người của toàn bộ tầng một vẫn bị chỉnh cho một trận ngoan ngoãn đâu ra đó.
Là do Hình Minh đánh.
Trước khi Chu Tuệ chưa quen biết anh, gần như chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng kể từ tối hôm qua trở đi, cô thường xuyên nghe thấy tên của anh, anh đánh nhau rất giỏi, anh là người thân của anh Dương, chỗ đó của anh…..rất lớn.
Khi nghe thấy câu nói cuối cùng, cả người Chu Tuệ trở nên hoảng sợ, cô có chút nghi ngờ liệu có phải Trần Lị tung truyền lời này ra ngoài hay không, nhưng cô lại không có bằng chứng, chỉ là tin đồn lan truyền quá nhanh, chưa đến nửa ngày toàn bộ trạm cứu trợ đều biết, chỗ đó của Hình Minh rất lớn.
———-
Trên đường dẫn em gái đi nhà vệ sinh, Chu Tuệ còn tình cờ gặp được anh.
Đây là lần đầu tiên cô gặp anh trong trường hợp như thế này, trên mặt anh có vết trầy xước, khóe mắt cũng có, mu bàn tay vẫn đang rỉ máu, khuôn mặt thờ ơ, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá.
Bên cạnh anh là tên béo và một vài người cô không quen biết, một nhóm người đứng trước cửa nhà vệ sinh hút thuốc.
Chu Tuệ cúi thấp đầu không dám đi về phía trước, cô kéo tay em gái định quay về, thì em gái nắm lấy tay áo của cô nói: “Chị ơi, em nhịn không nổi nữa, em muốn đi tiểu.”
Chu Tuệ bất lực ôm lấy cô bé đi về phía trước, suốt dọc đường luôn không dám ngẩng đầu.
Một đám đàn ông đứng nói chuyện không hề chú ý đến cô, chỉ có tên béo ngước mắt nhìn thấy Chu Tuệ, lập tức mỉm cười nói với Hình Minh: “Anh Minh nhất chiến thành danh nha, chuyến này con gái trong trạm cứu trợ sẽ chỉ đích danh muốn tìm anh, nói muốn xem thử anh lớn cỡ nào đấy.”
Hình Minh cắn điếu thuốc ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt căng thẳng và lo lắng của Chu Tuệ.
Anh khép hờ mắt, nhìn thấy em gái Chu An đang trốn bên cạnh Chu Tuệ, cô bé khoảng chừng 4-5 tuổi gì đấy, không biết có phải vì đói hay không mà gương mặt trắng bệch như ngã bệnh, đôi mắt sợ hãi trốn sau lưng Chu Tuệ nhìn bọn họ chăm chăm.
Anh bước về phía trước, từ trong túi áo lấy ra một cây kẹo mút đưa cho Chu An.
Chu An không dám nhận, cô bé ngẩng đầu nhìn Chu Tuệ.