Edit: Đậu
Hình Minh hỏi thăm tin tức ở thành phố Vân, cuối cùng tra đến tận biên giới, khoảng thời gian đó biên giới phân thành bốn khu vực đông tây nam bắc, mỗi khu đều có một người đứng đầu canh giữ.
Vì muốn tìm em gái, anh đã làm côn đồ suốt nửa năm, thành công được tuyển vào khu phía bắc, trở thành một tên xã hội đen làm tay sai cho đại ca khu phía bắc, đi theo bọn họ đánh nhau, uống rượu, gây sự, chịu đòn thay đại ca, đánh nhau chỉ lo đâm đầu lao về phía trước, có như thế người nọ mới tin tưởng anh, làm việc gì cũng mang anh theo.
Cũng chính vào năm thứ hai, anh biết được em gái bị tên đại ca khu phía nam bán cho một thương nhân giàu có, vào tối hôm đó, em gái của anh bị bọn chúng chơi đùa cho đến chết.
Bởi vì không có tên, chỉ đăng ký tới từ thành phố Vân, lúc đưa đến đây mới 12 tuổi, trên người mặc một chiếc váy màu vàng.
Người phụ trách lười xử lý xác chết, ném cô bé xuống biển.
Hình Minh mất một năm trời để thu thập chứng cứ, tống hai tên đại ca khu phía bắc và khu phía nam vào tù cùng nhau, nhưng mạng lưới phía trên rắc rối phức tạp, đứt đoạn này thì vẫn còn đoạn khác, vị trí bị trống luôn luôn có người thay thế.
Sau này, vì muốn cắt đứt toàn bộ gốc rễ, anh đã bắt đầu sự nghiệp làm nội gián của mình suốt 8 năm ròng.
“Tôi chuẩn bị hồ sơ cho cậu ấy ở cục cảnh sát, ngoài tên tuổi ra, cậu ấy chỉ đưa cho tôi cái hộp thiếc.” Giọng nói của Trương Thành Cam càng lúc càng thả chậm, “Tháng trước cậu ấy nhờ tôi, nếu như lần này hành động gặp chuyện ngoài ý muốn thì giao chiếc hộp này cho cô.”
Chu Tuệ lau nước mắt, đóng nắp hộp lại, ôm chặt trong lòng, nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”
Trương Thành Cam rời đi, Chu Tuệ một mình quỳ trước tấm bia mộ rất rất lâu, bên tai toàn là giọng nói của Hình Minh.
Anh gọi cô: “Chu Tuệ.”
Anh hỏi cô có nhớ anh không.
Anh còn hứa, sau khi mọi thứ kết thúc, nếu như anh vẫn còn sống, anh sẽ đến cưới cô.
Cô khóc rất lâu, đầu gối vì quỳ lâu đã đau nhói, lúc đứng dậy cô lảo đảo suýt chút nữa té ngã, may mắn có một cánh tay vươn đến đỡ cô, Chu Tuệ vô thức túm lấy cánh tay của người ấy: “Hình Minh…”
Nhưng khi quay đầu lại trông thấy khuôn mặt của Trương Phong Vũ.
Không biết cậu ta đứng đây từ bao giờ, trong tay ôm một bó hoa cúc trắng, vẻ mặt gượng cứng, cậu ta nhìn cô nói: “Tớ, tớ đến viếng anh ấy.”