Edit: Đậu
Chu Tuệ đã ngất đi, nằm trên giường ngủ một giấc, vừa mở mắt ra không nhìn thấy Hình Minh, cô lật đật bò dậy định chạy ra ngoài, nhưng xương cốt trên người như muốn tan rã, nửa thân trên mới ngẩng dậy lại ngã oặt xuống giường, cổ họng phát ra tiếng kêu khàn đặc.
Hình Minh nghe thấy động tĩnh thì chạy vào xem thử, anh vừa tắm xong, trong tay cầm một chiếc khăn bông đang lau tóc, vòm ngực rắn chắc trải đầy các vết cào cấu đỏ hồng, hõm cổ còn lưu lại một vài dấu răng cắn thấp thoáng còn rỉ cả máu, đó là vết tích do Chu Tuệ để lại trong lúc hai người làm tình điên cuồng.
Anh ném khăn bông sang một bên, cúi người kéo cô ôm vào lòng: “Dậy rồi à?”
“Anh đi đâu vậy?” Giọng nói cô khàn khàn, cổ họng khô rát.
“Anh đi tắm, nấu mì ăn.” Anh bế cô đi ra phòng khách, ôm cô ngồi xuống ghế sô pha, một tay vuốt ve sống lưng trơn mịn của cô, “Đói rồi, em có muốn ăn không?”
Anh không tìm thấy mì gói trong tủ lạnh, ngược lại nhìn thấy dưới gầm bàn trong phòng ngủ của chính mình, chất đầy một đống mì gói, mỗi lần Chu Tuệ nhớ anh luôn sẽ mua gói mì, cô không ăn mà chỉ ngồi trước bàn ngắm nhìn, vừa nhìn vừa khóc.
Cô rất nhớ anh, chiếc điện thoại có một bức ảnh duy nhất đã bị rơi xuống biển rồi.
Không còn cây thông Noel, cũng chẳng còn Hình Minh.
Giống như mọi thứ xảy ra trước đây đều là giả vậy.
“Sao lại khóc vậy?” Hình Minh dùng ngón cái lau nước mắt cho cô, tay còn lại xoa nắn eo cô, “Vẫn còn muốn à?”
Chu Tuệ ôm chặt cổ anh, mặt cọ cọ vào cằm anh, giọng nói mang theo chút âm mũi uất ức: “Anh đột nhiên xuất hiện, em luôn cảm giác như mình đang nằm mơ, ban nãy tỉnh dậy không nhìn thấy anh, em sợ lắm, em sợ anh đi rồi, em sợ rằng là mình đang nằm mơ.”
Hình Minh đè cô trong lòng mình: “Sau này anh đi đâu cũng dẫn em theo, có được không?”
Chu Tuệ đỏ mắt gật đầu.
Hình Minh xé ly mì trên bàn trà, cầm một cây xúc xích màu đỏ kề sát bên miệng Chu Tuệ: “Cắn ra.”
Chu Tuệ há miệng cắn, cắn nửa ngày cũng không hề hấn gì, chỉ để lại một vệt nước bọt ướt đẫm, người đàn ông bật cười, giọng nói trầm khàn gợi cảm: “Sức lực cắn anh đâu rồi?”