Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 10



Các vị thần trở lại Thiên Quốc.

Bọn họ không ít thì nhiều đều chú ý tới, có một vầng sáng tròn màu đỏ bay xung quanh cái người luôn nhàn rỗi, sống tách biệt như Vernes.

Thỉnh thoảng, nó bị Vernes vân vê trong tay, hoặc bay lên trên đầu hắn.

Xem ra Vernes rất thích món đồ chơi mới này.

Các vị thần đứng xung quanh đều mang vẻ mặt khác nhau.

Bọn họ tất nhiên biết đây là thứ gì.

Đó là thứ bọn họ cần dựa vào để sinh tồn, là nguồn gốc của năng lượng trong người.

Nhưng không có một ai trong bọn họ sẽ nghênh ngang mang năng lượng tín ngưỡng ra để khoe khoang như thế.

Hơn nữa, Vernes làm sao mà lại có năng lượng tín ngưỡng?
Thần chiến tranh Ottenubo cười một tiếng giễu cợt, nói với thần tai họa Ymirga: "Nhìn bộ dạng này của hắn, thật đúng là chưa trải sự đời."
Vernes đi lướt qua, va nhẹ vào bả vai của hắn ta, vẻ mặt lãnh đạm, bước đi tự nhiên, quay về cung điện của mình.

Nét mặt của Ottenubo trở nên phức tạp.

Đợi cho đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng kia nữa, hắn cuối cùng cũng không che giấu nổi sắc mặt khinh khỉnh của mình, trầm giọng nói: "Chuyện này là sao, rõ ràng hắn ta không cần năng lượng tín ngưỡng, tại sao giờ cũng bắt đầu mời chào tín đồ? Chẳng lẽ hắn thật sự có dã tâm, muốn xáo trộn vị trí của chúng ta."

Đây chính là chuyện mà hắn sợ nhất.

Lông mày Ymirga nhíu lại, ánh mắt như đang thăm dò nhìn về phía cung điện của Vernes, một lúc lâu sau mới miễn cường nở nụ cười, cậy mạnh mà nói: "Ha, ta mặc kệ hắn đi khoác lác ở chỗ nào.

Cái gì cũng không chịu cai quản, cây thần thiên vị hắn không có lý do thì sao chứ? Loài người đều có ham muốn, sẽ vì điều gì mà tín ngưỡng hắn? Trước mắt thì hắn cùng lắm mới chỉ có một người tín ngưỡng, hắn lại coi nó như bảo bối của mình..."
Hắn ta nói mãi không ngừng, cho đến khi một ngọn gió mát trên Thiên Quốc thổi qua, cuốn theo phiến lá xanh ngắt như ngọc bay tới, trực tiếp đập vào má trái của hắn giống như một cái bạt tai.

Ymirga nghiêng đầu, cắn răng phủi lá cây xuống, trên da mặt còn có một vệt đỏ lưu lại.

Mà phiến lá kia đã hóa thành một tia sáng rồi tan biến trong tích tắc.

Hắn hận đến mức mồm miệng ngứa ngáy, nhưng rồi lại phải ngụy trang thành bộ dạng ung dung tự tại.

Ottenubo vốn dĩ định cười, nhưng khóe miệng hắn còn chưa nâng lên đã kịp phản ứng, đây chính là cái tên được cây thần yêu thích mà hắn ghét nhất, lập tức cảm thấy ngay cả vẻ mặt xấu xí của Ymirga cũng không đáng để cười nữa.

Muốn tìm hiểu về nguồn gốc xuất hiện của các vị thần thì phải quay ngược về hàng trăm triệu năm trước.

Lúc ấy, thần Sáng Thế cảm thấy mệt nhọc khi phải cai quản trật tự của vạn vật, lựa chọn chìm sâu vào giấc ngủ, không bao giờ tỉnh lại.

Trước lúc ấy, ngài có gieo xuống một hạt giống.

Sau khi cây thần lớn lên và kết trái, các vị thần từ trong đó ra đời.

Lúc bọn họ sinh ra đã phân chia nhau cai quản vạn vật, vì không được thần Sáng Thế ưu ái ban cho sức mạnh, cho nên chủ yếu dựa vào năng lượng tín ngưỡng.

Thần linh có được năng lượng tín ngưỡng càng nhiều, thì năng lực của bọn họ cũng sẽ càng mạnh.

Thế nhưng, lúc vị thần cuối cùng được sinh ra, thế gian đã không còn việc gì cần phải quản lý, vị thần may mắn kia không chỉ không cần "công việc", mà cũng không cần năng lượng tín ngưỡng.

Hiển nhiên, vị thần linh đó chính là Vernes.

"Hy vọng hắn sẽ không đạp chúng ta xuống." - Ottenubo không ý thức được lời mình nói ra hèn mọn đến nhường nào.

Hắn tự cho rằng mình rất có khí thế mà phẩy ống tay áo, tách khỏi Ymigar.

Hai vị thần cai quản chiến tranh và tai họa vẫy tay chào tạm biệt nhau ở lối vào Thiên Quốc.

Có lẽ Vernes sẽ biết đến cuộc đối thoại về hắn của họ, hoặc không.

Tóm lại, hắn cũng không nguyện ý dành ra chút suy nghĩ nào về việc đó, mà đang tập trung tinh thần ngắm nghía món đồ chơi mới của mình.

Một viên năng lượng tín ngưỡng tròn tròn, nho nhỏ đang bay lượn lên cao xuống thấp trong cung điện của hắn, lúc thì biến thành hình dáng một con thỏ, lúc thì biến thành một chú dê con.

Thỉnh thoảng, nó lại bay đến bên cạnh người hắn, trông giống một quả bóng cao su nhỏ, va đập rồi nảy lên rất cao.

Trên mặt Vernes có một nụ cười nhàn nhạt - thú vui ấu trĩ của thần linh chính là chuyện đơn giản như vậy.

Cơ mà một người bình thường như Morren tất nhiên không biết đến những chuyện này, cậu còn đang đắm chìm trong khoảnh khắc cuối cùng khi bị thần linh phơi bày tâm tư nhắc đến là thấy xấu hổ của mình.


Cậu che mặt ngồi dưới đất, từng chút từng chút một nhớ lại, nếu như lúc đó cậu cư xử tự nhiên một chút thì tốt biết bao nhiêu.

Đáng tiếc là, cả người cậu lập tức ngẩn ra, tận đến trước khi hoàng hôn vụt tắt, thần linh biến mất trong căn phòng, cậu mới một lần nữa tìm lại được năng lực nói chuyện.

Trong lòng cậu có rất nhiều nuối tiếc.

Morren không khỏi mong đợi, qua nửa năm nữa khi đến mùa đông, vào ngày mười hai tháng hai, khi đó thần có trở lại không nhỉ? Liệu có một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu hay không?
Từ dưới tầng truyền lên âm thanh của cả nhà chú dì, Morren nghe thấy dì hưng phấn hét lên một tiếng chói tai: "Ôi chao! Thật sự may mắn vô cùng, làm sao lại may mắn như vậy, Tommy con nói xem đây là sự thật sao?"
"Tất nhiên rồi mẹ, cả nhà chúng ta đều chính tai nghe thấy!"
Morren nghe một lúc, cẩn thận bước ra ngoài.

Bởi vì mới vừa cùng thần linh gặp mặt, cậu còn chưa làm xong cơm tối, giờ phải nắm chắc thời gian sẽ nấu xong.

Vừa đi xuống tầng, cậu đúng lúc nhìn thấy người chú với khuôn mặt đỏ bừng, chỉ nghe thấy ông cười to ba tiếng, đi tới vỗ vai Morren, hô to: "Morren, đứa trẻ ngoan, con nhất định chưa biết, nữ thần Loami thân ái đã ban phúc cho chúng ta cùng gia tộc Squier, trong vòng ba năm, gia súc đều sẽ cực kỳ khỏe mạnh!"
Dì của Morren không ngừng vỗ đùi đen đét, liên tục lặp lại: "Cực kỳ may mắn, vô cùng may mắn."
Morren chân thành chúc mừng một câu, bắt đầu đi luộc khoai tây.

Chú cậu đi đi lại lại một lúc, tiến lên nói với cậu: "Những năm nay con cũng vất vả rồi, nếu như đàn dê nhà chúng ta có thể kiếm được từng này tiền, ta sẽ chuẩn bị cho con một căn phòng lớn hơn, cả nhà chúng ta sẽ chuyển lên thị trấn!"
Chú giơ lên năm ngón tay, trên mặt viết đầy những ao ước ở tương lai.

Morren cũng có chút xao động.

Nhưng điều mà cậu nghĩ đến đều là, quy mô của miếu thờ có thể trở lên lớn hơn.

Lúc ăn cơm, cậu tỏ vẻ lơ đãng mà bắt chuyện: "Chú ơi, bình thường mọi người cầu nguyện thần linh thì có cần phải chuẩn bị cụ thể việc gì không?"
Tommy để bát đũa xuống, mặt đầy cảnh giác nhìn cậu, hỏi: "Ơ kìa Morren, cậu hỏi điều này làm gỉ? Đừng nói là cậu chuẩn bị đi cầu nguyện nữ thần đấy nhé."
Ông chú cũng cau mày nhìn sang, hắn có cùng nghi vấn với Tommy.

Morren vội vàng xua xua tay, bày tỏ: "Không phải đâu, chỉ là tôi thấy tò mò một chút thôi."
Tâm trạng của dì hôm nay đại khái là tốt một cách khác lạ so với ngày thường, trả lời: "Bất cứ lúc nào có lời muốn nói với thần linh, chỉ cần thành kính, tất nhiên thần có thể nghe thấy.

Hôm nay ở trong miếu thờ, dì à người thành kính nhất nên mới được nữ thần coi trọng đấy!"
Thậm chí bà còn để thìa sang một bên, hai tay đan vào nhau, đặt ở dưới cằm, một lần nữa bày ra dáng vẻ một lòng thành kính cầu nguyện.

Morren ca ngợi bà vài câu, lặng lẽ ghi nhớ những lời này vào lòng.

Vì vậy, rất nhiều ngày sau đó, buổi tối cậu đều quỳ gối trong căn phòng nhỏ của mình, cầu nguyện với tấm vải trắng tinh.

Có đôi lúc cũng không hẳn là cầu nguyện, cậu chẳng qua chỉ lảm nhảm vài câu chuyện sinh hoạt đời thường hàng ngày mà thôi.

Ví dụ như:
"Thần Vernes thân ái, việc thu hoạch mùa vụ cuối cùng cũng đã kết thúc.

Sáng sớm hôm nay, tín đồ Morren của ngài ăn một quả trứng gà, buổi sáng đưa đàn dê con đến nơi mà chúng ta gặp gỡ lần đầu để ăn cỏ, lúc xế chiều đi ngang qua nhà của Jimmy, tôi nghe thầy giáo của cậu ấy giảng bài, học được rất nhiều điều.

Buổi tối ăn khoai tây chiên và súp nấm.


Tôi vừa mới tắm rửa xong, tắm xong rồi thì thấy mệt lả.

Hôm nay cũng là một ngày vui vẻ, chúc ngài mọi chuyện đều tốt.

Đến từ Morren, tín đồ trung thành của ngài."
Morren quỳ xuống đất, nhắm mắt lại, lẩm bẩm.

Cậu biết, thần sẽ không nghe thấy mấy lời nói nhảm của cậu, cho nên cái gì cũng dám báo cáo.

Nếu không, cậu nhất định sẽ nghĩ trước nội dung để nói, sau đó sẽ không được tự nhiên mà nói năng lộn xộn.

Nếu như thần linh lúc nào cũng có thể nghe thấy lời cầu nguyện của tín đồ, vậy thì những vị thần có việc cần cai quản chẳng phải sẽ phiền muốn chết hay sao.

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, đã ba tháng trôi qua từ ngày thần giáng thế.

Ban đầu, Morren mỗi tối đều "cầu nguyện" như vậy, việc này dường như đã trở thành một phương thức ghi chép lại nhật ký của riêng cậu.

Thế nhưng, một tuần nay bận bịu việc thu hoạch mùa vụ, suốt bảy ngày rồi cậu không có cầu nguyện với thần linh.

Báo cáo xong xuôi, cậu nằm lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

"...Đến từ Morren, tín đồ trung thành của ngài."
Vernes ngồi trong cung điện trống trải, tường tận nghe thấy câu nói cuối cùng kết thúc, mím môi.

Hắn nắm trong tay một vầng sáng màu đỏ nhạt, nhỏ hơn một vòng so với ba tháng trước.

Hơn nữa, màu sắc càng ngày càng có xu hướng chuyển sang màu trắng.

Màu đỏ là lòng ái mộ, màu vàng là mong đợi được thỏa mãn ham muốn, màu đen là ý đồ lợi dụng bẩn thỉu, mà màu trắng, chỉ dừng lại ở sự tôn kính.

Chỉ có duy nhất sự tôn kính mà thôi.

Vernes nắn bóp năng lượng tín ngưỡng một phen, rũ thấp mi mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Thế nhưng, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được, thần linh không vui vẻ giống như ba tháng trước.

Đồ chơi của hắn co lại rồi..


Bình Luận (0)
Comment