Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 27



Thế nhưng sau đó, Hoàng Tu Kỳ vẫn đánh bạo bước vào.
Bởi vì cậu cẩn thận tra điện thoại một chút, thì phát hiện ra trên mạng nói rằng không nên hâm nóng đồ ăn bằng lò vi sóng quá nhiều, vì khi đó thức ăn sẽ nhiễm vài chất có hại cho cơ thể con người.
Dựa trên sự quan tâm của bản thân đối với dạ dày đang trống rỗng của Phương Việt, cậu cố hết sức xem nhẹ cảm giác nổi da gà của mình, dũng cảm tiến lên, cắt ngang bầu không khí "thân thiết" của hai người kia.
Nếu không thức ăn vừa mới được hâm xong lại nguội mất.
"Khụ khụ." - Cậu dùng tư thế cứng ngắc đi vào, hai người kia cũng đã tách nhau ra.
"À thì, tôi đưa cơm cho cậu này." - Cậu lúng túng đưa hộp cơm cho Phương Việt - "Các cậu cứ nói chuyện tiếp, tôi chợt nhớ ra tôi có chút chuyện."
Nói xong, cậu lùi về phía sau, chuẩn bị ra bên ngoài ngồi đợi một lúc.
Cậu phải cẩn thận đi tìm đàn em dò hỏi một phen, Mạnh Duy Nhất có quái dị như trong lời đồn thật hay không.
Thế nhưng, cho dù kết quả nhận được không có nhiều khả quan, thì chỉ sợ cũng không khuyên bảo Phương Việt quay đầu là bờ được đâu...
Trong lòng Hoàng Tu Kỳ có cảm giác như một người cha già khi con mình yêu đương, lo lắng đi ra ngoài.
"Cảm ơn cậu nhé, ra viện rồi tôi mời cậu một bữa." - Gương mặt Phương Việt lúc đỏ lúc trắng, ngó đầu ra cảm ơn đàng hoàng, không có ý muốn ngăn cản người khác rời đi.
Trở về rồi, cậu sẽ giải thích với Hoàng Tu Kỳ một chút, mọi chuyện không như cậu ấy tưởng tượng đâu!
Thế nhưng cậu cũng phải cảm ơn cậu ấy đã để lại không gian riêng cho mình và Mạnh Duy Nhất, cậu thực sự cần nói chuyện với người này một chút.
Không thể không nói, nhờ cái ôm trấn an vừa nãy mà buồn phiền của Phương Việt đã vơi đi không ít.
Tác động của hai giấc mơ cũng giảm bớt, không giống như lúc hoàn toàn không phân biệt được thật giả khi vừa mới tỉnh lại nữa.
Sự bình tĩnh nhanh chóng này không thể thiếu được công lao "hiến thân" của Mạnh Duy Nhất, thế nhưng sau khi Phương Việt ổn định lại tâm trạng xong bèn đẩy người ta ra rất nhanh gọn, giống như là đang "chơi chán rồi bỏ" vậy.
Dĩ nhiên, chính bản thân cậu cũng không ý thức được điều đó.
Đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Phương Việt mới nhoẻn miệng, đi thẳng vào vấn đề: "Cậu cũng biết thần thoại về nền văn minh nhân loại thứ nhất đúng không?"
Mạnh Duy Nhất rũ mắt, không trả lời, mà chỉ yên lặng bê bàn đặt lên giường, để thức ăn và bát đũa lên, nói: "Ăn cơm trước đã."
"Tạm thời tôi không thấy đói bụng, tôi chỉ muốn biết câu trả lời.


Từ khi tôi tiếp xúc với cuốn thần thoại đó thì đã liên tiếp mơ thấy hai giấc mơ kỳ quái, cậu cũng trải qua những điều như thế phải không?" - Phương Việt vừa nói vừa có chút gấp gáp, cậu không tự chủ được mà víu lấy tay áo Mạnh Duy Nhất.
Rốt cuộc, có phải bản thân cuốn thần thoại này có điều kỳ lạ hay không?
Nếu như cậu ấy nói không phải, thì có thể xác định được tinh thần của cậu có vấn đề, phải mau chóng đi chữa trị.
"Tôi biết cậu chắc chắn có đọc cuốn thần thoại này.

Hôm đó tôi đi thư viện, thấy được trang mạng mà cậu chưa thoát ra, diễn đàn trong đó còn nhắc tới cậu, cậu không cần phải đề phòng tôi." - Phương Việt giờ đây giống như một cái súng liên thanh vậy - "Hơn nữa, một tuần trước tôi có đi xem bói, thầy bói nói thần hộ mệnh của tôi là, là, là..."
Nói đến đây, cậu bỗng dưng ngắc ngứ.
Cậu biết cái tên đó, hẳn là cũng có thể phát âm nó ra một cách dễ dàng.
Vậy mà vào giờ phút này, cậu có một cảm giác kỳ lạ khi nghĩ rằng, mình không nên cứ không biết phép tắc mà nói thẳng cái tên đó ra được.
Có thể là do ảnh hưởng của hai giấc mơ lên cậu quá lớn, từ tận trong đáy lòng cậu thật sự dâng lên một cảm giác tôn sùng và mến mộ.
Vì vậy, Phương Việt khó khăn nuốt nước miếng, tiếp tục nói: "Thần hộ mệnh mà cô ấy nói là một vị thần trong cuốn thần thoại kia, trong giấc mơ tôi làm tín đồ của vị thần đó, đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi..."
Cậu càng nói càng hăng, nhưng nhìn vẻ mặt của Mạnh Duy Nhất, thật giống như là cậu ấy không hề bị ảnh hưởng bởi những nội dung này.
Tâm tình Phương Việt lập tức trùng xuống.

Cậu vốn dĩ còn có hàng ngàn lời muốn kể, nhưng bây giờ cũng chẳng thể nói ra khỏi miệng.
Nhìn phản ứng của Mạnh Duy Nhất một cái là biết cậu ấy không trải qua những chuyện như vậy, cũng không xuất hiện một sự đồng cảm với cậu.
Tâm lý của cậu thật sự có vấn đề rồi.
Không biết là tâm thần phân liệt hay chứng ảo tưởng nữa.
Rõ ràng, cuộc sống của cậu cho đến bây giờ chưa có áp lực gì quá lớn, tình cảm gia đình luôn tốt, quan hệ với mọi người cũng thuận lợi, ngoại trừ chuyện yêu đương ra thì cuộc đời vẫn suôn sẻ và như ý.
Trong nhà cũng không có bệnh tâm lý di truyền gì hết, không ngờ...
Đời là vô thường.
Có thể là do vẻ mặt của cậu quá khó coi, Mạnh Duy Nhất cũng đã phát hiện ra, bất thình lình mở miệng hỏi: "Cậu cảm thấy mình bị quấy nhiễu nhiều lắm đúng không?"
Đôi mắt hắn đen nhánh tựa như có thể ngay lập tức nhìn thấu linh hồn người khác.
Phương Việt hơi ngạc nhiên, xem nhẹ cảm giác bất thường trong lòng, cười khổ rồi nói thẳng: "Thật sự rất phiền.

Những lời tôi vừa mới nó có phải đã dọa cậu rồi không? Xin lỗi, có thể là do tinh thần của tôi có chút vấn đề, cậu đừng nên để trong lòng."
Xem ra, những điều cậu vừa mới nói vừa không đúng, còn vừa khiến người ta thấy hoang mang.
"Tôi biết rồi." - Dường như Mạnh Duy Nhất có điều suy nghĩ, hắn nhìn cậu, dứt lời thì im lặng hai giây rồi đột nhiên nở một nụ cười nhẹ với Phương Việt - "Tôi sẽ thay đổi phương thức một chút."
"Phương thức gì?" - Phương Việt ép buộc mình phải phấn chấn lên sau cảm giác suy sụp tinh thần khi biết được bệnh tình của mình, ngẩng đầu nhìn lên, không quá rõ Mạnh Duy Nhất đang nói cái gì.
Mạnh Duy Nhất ung dung trả lời: "Phương thức để đến gần cậu."
Sau đó, hắn còn giơ tay lên xoa đầu Phương Việt.
"Không phải thế, không phải chuyện này quấy nhiễu tôi."
"Từ ngày mai trở đi sẽ không để cậu bị quấy rầy nữa." - Mạnh Duy Nhất nhàn nhạt nói ra một câu như thể chuẩn bị ly biệt vậy.
"Ý tôi không phải thế!" - Phương Việt bất đắc dĩ nhìn đối phương, hàng ngàn lời muốn nói cũng hóa thành một tiếng than thở.
Không ngờ Mạnh Duy Nhất lại hiểu lầm.
Nói nhiều như vậy, cậu ấy còn tưởng mình phiền hà vì cậu ấy bỗng dưng theo đuổi mình một cách mãnh liệt.
Thế nhưng, Phương Việt cũng không còn sức lực để giải thích nữa.

Cậu ăn cơm một cách qua loa, đi cùng hai người bạn học của mình làm thủ tục xuất viện rồi trở về ký túc xá.

Lúc này, trời mưa đã tạnh, chỉ còn sót lại những vũng nước trên mặt đất.
Ba người bọn họ đi trên đường được rất nhiều người nhìn chăm chú, có lẽ là do tác dụng của bó hoa hồng cực lớn mà Hoàng Tu Kỳ đang ôm trong ngực, một mình thu hút ánh mắt của người khác.
Đành chịu thôi, vì Phương Việt bị thương, cũng không thể để cậu ôm nó được.

Còn về Mạnh Duy Nhất, Hoàng Tu Kỳ thật sự không dám nghĩ đến việc bảo hắn "Tự cầm đồ của cậu đi".
Trên đường về, bởi vì có sự góp mặt của Mạnh Duy Nhất, cho nên bầu không khí vô cùng kì quái.

Cái loa phát thanh là Hoàng Tu Kỳ cũng im lặng hiếm thấy, còn Phương Việt thì không có tâm trạng nói chuyện gì cả.
Sau khi đi tới ký túc và chào tạm biệt với Mạnh Duy Nhất, Hoàng Tu Kỳ nhanh chóng nháy mắt ra hiệu, đụng bả vai phải của cậu:
"Có chuyện gì đã xảy ra, còn nói là không quen nhau cơ mà?" - Cậu ta nói với vẻ móc mỉa.
"Tôi cũng muốn biết đó."
Phỏng chừng là do dáng vẻ mệt mỏi của Phương Việt đã khiến cậu ta hết hứng dò hỏi, Hoàng Tu Kỳ "ờ" một tiếng, sau đó gãi đầu, không trêu ghẹo gì thêm nữa.
Cậu ta nhìn điện thoại hai lần, bỗng nhiên vui vẻ vỗ đùi, mở miệng nói: "Ê này, tôi giúp cậu cầm hoa về, không biết có ai đi ngang qua lại nói với bạn gái tôi, bây giờ cô ấy còn tưởng tôi đang tạo niềm vui bất ngờ cho cổ, nhắn tin khen tôi điên cuồng luôn! Giờ tôi nói ra sự thật thì có phải rất tàn nhẫn không nhỉ hahahahaha."
Phương Việt hơi ngạc nhiên, nhưng không phải vì nội dung câu chuyện của Hoàng Tu Kỳ, mà là vì người mà cậu ta nhắc tới - bà bói kia.
Cậu sờ mũi, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ mới bên cạnh việc đi gặp bác sĩ tâm lý: Đi tìm bà bói.
Nhớ lại, tất cả những chuyện xảy ra bây giờ, cũng phải bắt nguồn từ cái lần xem bói chưa hết đó.
Nếu như đi xem bói một lần nữa thì sẽ có gợi ý gì mới không nhỉ?
Mang suy nghĩ như vậy, khi đã sắp xếp lại mọi thứ xong xuôi rồi nằm vật xuống giường, Phương Việt mới cầm điện thoại lên tra thông tin của phòng khám tâm thần.

Cậu quyết định phải đi khám bệnh, nắm rõ rồi mới nhắn tin cho bà bói, mời cô ấy xem bói cho mình một lần.
Trong lòng cậu hơi hơi cảm thấy mình còn bỏ quên một chuyện quan trọng nữa, nhưng đầu óc vẫn không quá minh mẫn như cũ cho nên định bụng ngủ một giấc trước, ngày mai tỉnh lại rồi chữa trị đàng hoàng sau.
Ban ngày cậu rõ ràng đã ngủ rất nhiều rồi, thế nhưng lúc này, vừa mới chạm gối đã nháy mắt thấy buồn ngủ.
Đèn ký túc xá vụt tắt, cả phòng trở nên rất yên tĩnh.
Phương Việt vừa lo lắng lại mơ thấy giấc mơ kỳ quái một lần nữa, vừa dần dần thiếp đi.
Nhưng ngay lúc cậu sắp ngủ say thì đột nhiên có vài tiếng chim hót vang lên bên ngoài cửa sổ, liên tục không nghỉ, quấy nhiễu vô cùng.
Cậu cau mày mở mắt, vén màn giường rồi thò đầu ra.
Không biết ai quên buông rèm cửa sổ, có một con chim lông vàng xám đậu trên bệ cửa sổ, có nguồn sáng hắt lên từ đèn đường bên ngoài làm cho Phương Việt đúng lúc đối diện với hai con mắt bé như hạt đậu của nó.

Cậu vừa mới đứng dậy định xua nó, con chim nhỏ đã vểnh mông, hót xong một đoạn rồi cứ thong thả mà bay đi.
Giải quyết xong chuyện nhỏ này, cậu mới nằm lại lên giường, một đêm không mơ.
............
"Reng reng reng, reng reng reng"
Phương Việt nhắm hai mắt, tay mò điện thoại, tắt tiếng chuông đồng hồ khó hiểu kia đi.

Buổi sáng thứ hai không có lớp, cậu không đặt báo thức dậy vào giờ này.
Năm phút sau, chuông lại rung lên.
Lần này, cậu khó khăn mở mắt, nhìn màn hình điện thoại thì lại thấy một thông báo nhắc nhở.
Nhưng mà nội dung của cái thông báo này rất khiến người ta để ý.
"Đi bệnh viên tâm thần khám bệnh."
Đây là do ai đùa dai vậy?

Phương Việt híp mắt nhìn một lúc, đoán chừng là ngày hôm qua khi cậu đi ngủ, có thể Hoàng Tu Kỳ đã lấy điện thoại để trêu cậu.
Thật sự là trẻ trâu lắm rồi đấy.
Cậu cười khẽ, nhấn xóa bỏ lịch trình này.
Nhưng nhìn thời gian cũng đã đến lúc nên rời giường, cậu bèn quyết định ngồi dậy, đi rửa mặt rồi chuẩn bị mang sách vở đến phòng tự học ngồi học.
Đi ra ngoài cửa thì trông thấy một bó hoa hồng to đang nằm trong hộc tủ, Phương Việt mới vô thức nhớ tới việc ngày hôm qua Mạnh Duy Nhất có đến thăm viện cậu.
Hắn tặng cậu một bó hoa hồng đỏ có chút mập mờ, dọa cậu giật mình.
Lúc này, bó hoa hồng đã có chút khô héo.

Bước chân của Phương Việt ngừng lại trong chốc lát, đóng cửa đi ra ngoài.

Nghĩ ngợi một chút, cậu lấy điện thoại ra, mở phần nhắn tin và gửi một tin nhắn đến người có biệt danh là M.
"Có phải cậu thích tôi không?"
Cậu có tật giật mình, cứ thế tắt điện thoại đi, úp nó lên trước ngực.
Tim cậu đập nhanh quá.
Ý nghĩa của việc đưa hoa hồng, hẳn là ý của cậu ấy là như vậy nhỉ...
Tin tức mình bị thương vừa mới được truyền ra, Mạnh Duy Nhất đã ngay lập tức xuất hiện ở bệnh viện, mặc dù chỉ gặp vài phút ngắn ngủi rồi lại rời đi.
Nhưng, nhìn thế nào cũng thấy, dường như hắn có cảm tình với cậu.
Phương Việt xoắn xuýt một hồi, lại mở điện thoại ra, muốn nhìn xem đối phương đã trả lời hay chưa.
Thế nhưng, đập vào mắt của cậu là tin nhắn thứ hai mà vừa rồi cậu chưa chú ý đến, đó là lời hẹn bà bói đến xem bói cho cậu.
Nhưng mà, sao cậu lại quên mất chuyện này cơ chứ?
Chẳng lẽ cậu hẹn người ta lúc mộng du? Phương Việt nghĩ không ra.
Nhưng mấy chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là, những điều liên quan đến huyền học này lại nhắc nhở cậu một lần nữa, người cậu thích và người thích cậu đều sẽ gặp xui xẻo.
Cậu tiện thể nghĩ tới đánh giá của Hoàng Tu Kỳ về Mạnh Duy Nhất, cùng với bài viết thần bí trong diễn đàn.

Tất cả những chuyện không bình thường này hợp chung vào một chỗ, tâm trạng Phương Việt ngay lập tức trùng xuống.
Hơn nữa, ngẫm lại thì câu hỏi này có vẻ tùy tiện quá, là do cậu xúc động, bị bó hoa hồng kia kích thích!
Nhưng mà đã qua hai phút mất rồi, cậu run tay, lại ấn "xóa tin nhắn".
Phương Việt:....!A a a a a!
Cậu cuống kinh khủng, xấu hổ đỏ bừng mặt.

Dưới tình huống cấp bách, cậu lựa chọn xóa luôn ứng dụng nhắn tin đi.
—— Có lẽ đây chính là "Lừa mình dối người" trong truyền thuyết nhỉ..


Bình Luận (0)
Comment