Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 42



Thời gian loáng một cái đã đến thứ năm.

Bởi vì lúc đó Mạnh Duy Nhất nói cậu có thể dẫn theo bạn cùng phòng, cho nên Phương Việt rủ mọi người cùng đi, đáng tiếc là bọn họ đều có chuyện riêng nên không đi được.

Hoàng Tu Kỳ vốn đã hào hứng đồng ý, nhưng mà vừa nghe thấy trong nhóm đi chơi còn có cả Mạnh Duy Nhất, cậu ta nháy mắt chìm vào im lặng quỷ dị.

"...Tôi nói này, cậu và cậu ta sẽ không thật sự..."
Gương mặt cậu ta lộ rõ vẻ xoắn xuýt, khó khăn mở miệng, mới nói được một nửa mà đã không thể nói rõ.

Nhưng Phương Việt hiểu đối phương định nói gì.

Trong phút chốc, cậu không biết nên trả lời như thế nào, bèn chần chừ một lúc sau đó hơi ngượng ngùng gật đầu.

Thật ra thì còn chưa đến cái mức kia, nhưng mà cũng sắp rồi.

"Ôi, tôi biết mà." - Hoàng Tu Kỳ giống hệt như một vị trượng phu thời cổ đại vậy, nặng nề lắc đầu một cái - "Ngày đó nhìn hai người bọn cậu ôm nhau ở bệnh viện, tôi đã đoán được rồi."
Cùng ôm nhau?
Cậu với Mạnh Duy Nhất ôm nhau lúc nào?
Rõ ràng nắm tay đã là hành động thân mật nhất của hai người bọn cậu rồi.

Phương Việt mất một lúc để phản ứng, phỏng đoán có thể là do lúc ấy đối phương lau nước nóng bị vẩy lên người cho cậu, dưới góc độ của Hoàng Tu Kỳ khi nhìn thấy thì tình cảnh đó trông rất giống đang ôm nhau.

"Không phải vậy..."
Hoàng Tu Kỳ liếc mắt bày tỏ "Thôi đừng ngụy biện", mấy giây sau bỗng khoát tay rồi nói nhỏ: "Nhưng mà cũng không sao.

Trước kia không phải tôi nói cậu ta tin tà giáo với cậu hay sao? Thật ra là hiểu lầm thôi, giờ nói rõ cũng khá tốt, cũng đỡ cho cậu không còn thành kiến với người ta."
Phương Việt im lặng không lên tiếng.

Thật ra thì cậu đã sớm biết cái gọi là "tà giáo" chính là chuyện thần thoại về nền văn minh nhân loại thứ nhất, vì vậy trong lòng cũng không phải rất để ý đến.

Cậu còn muốn tìm cơ hội hỏi đối phương một câu, bây giờ nghe Hoàng Tu Kỳ kể ngọn nguồn một chút cũng khá tốt.

"Người làm nghệ thuật như bọn họ hình như đều có chút cá tính.

Trước kia Mạnh Duy Nhất ở ký túc xá cắt cổ tay, còn vẽ các loại phù chú văn tự lộn xộn, dọa đàn em của tôi phát sợ luôn.

Thật ra thì hành động của cậu ta là vì nghệ thuật cả.

Vết thương là được vẽ lên, sau đó bọn họ nói rõ, hiểu lầm được xóa bỏ.

Bây giờ thiên tài hội họa không ở ký túc nữa rồi, ngoại trừ phong cách vẽ hơi âm u của cậu ta ra thì cũng không còn vấn đề gì."
Phương Việt hơi ngạc nhiên.

Cậu nhớ tới lần mình vội vã liếc qua Mạnh Duy Nhất ở thư viện, quả thực có nhìn thấy cổ tay của hắn có vết máu.

Chuyện này vẫn là một cái dằm trong lòng cậu.

Hóa ra những vết thương đó là được vẽ ra, thật sự quá giống như thật.

Nhưng mà tại sao Mạnh Duy Nhất lại phải vẽ lên dấu vết tự hoại, theo trào lưu sao?
Phương Việt rơi vào trầm tư.

Hoàng Tu Kỳ nói nhỏ hai tiếng, ngữ điệu lại thay đổi: "Nhưng mà á, tôi vẫn không muốn đi cùng cậu ta đâu.

Lần trước cùng đi từ bệnh viện trở về, tôi thật sự lúng túng muốn chết.

Cậu ta im như hũ nút ý, còn rất có khí chất khiến tôi không dám nói lời nào, suýt chút nữa nghẹt thở chết luôn rồi."
"Các cậu còn cùng nhau trở về á?" - Phương Việt nhíu mày, có chút nghi ngờ.

Hoàng Tu Kỳ quen thân Mạnh Duy Nhất từ bao giờ vậy, sao cậu không biết tí nào?
"Cậu xem mà xem, tôi nói rồi mà.

Ngày đó sự tồn tại của tôi nhỏ đến mức cậu cũng không chú ý đến tôi...!Thôi đi, dù sao hai cậu đi chơi là được rồi, ăn uống vui vẻ nhé."
Cuối cùng, Hoàng Tu Kỳ không có tâm trạng mà phất tay rồi đẩy cậu ra ngoài ký túc.


Phương Việt không còn cách nào khác ngoài việc một mình đến chỗ hẹn.

Cậu không có ai đi cùng, Mạnh Duy Nhất lại là một người "đẹp trai như minh tinh", cuối cùng cũng chỉ có hai người đi chơi.

Nhưng mà để chơi CS thực tế thì cần có nhiều người, chỉ có hai người bọn cậu thì không đủ người chơi một ván.

Vì vậy, sau khi bọn cậu hỏi ý kiến nhân viên trò chơi thì được yêu cầu chờ đến ván lúc ba giờ chiều, ghép chung với một nhóm khác đã đặt trước.

"Hai cậu đẹp trai ơi, các cậu đi ít người quá, không bằng đợi một chút đi.

Nhóm ba giờ chiều đã có tầm mười người, đến lúc đó cùng nhau chơi đến sảng khoái luôn, không cần phân biệt bạn mình với người xa lạ đâu."
Ông chủ quán một bên vuốt ria mép một bên thản nhiên nói: "Chờ mất hai tiếng thôi, nếu các cậu chán quá thì có thể thử qua mấy trò khác ở quán tôi.

Bên ngoài có CS thực tế, bên trong quán còn có trò mật thất, cũng có chủ đề cho hai người.

Hai giờ đủ chơi một ván, muốn thử một chút hay không?"
Phương Việt: "......"
Sao cậu luôn cảm thấy bị chào hàng nhỉ.

Trò "Trốn thoát khỏi mật thất" cậu cũng chưa chơi qua, nghe nói rất cần chỉ số thông minh.

Nếu như cậu biểu hiện không tốt, có khi nào phá hỏng hình tượng của mình trong lòng Mạnh Duy Nhất hay không?
"Cậu muốn chơi không?" - Mạnh Duy Nhất nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cậu.

Hôm nay hắn khoác một chiếc áo jeans màu đen, nhìn có vẻ phóng khoáng đẹp trai hơi khác so với khí chất tối tăm trước đó.

Phương Việt nới lỏng cổ áo sơ mi hơi chặt của mình một chút, ho nhẹ hai tiếng rồi im lặng gật đầu.

Ông chú chứng kiến toàn bộ cuộc đối thoại của hai người, vừa thấy động tác của Phương Việt đã lanh lẹ rút ra mấy tấm áp phích dưới bàn, gương mặt nở nụ cời: "Các cậu muốn chơi chủ đề kinh dị hay chỉ giải câu đố thôi? Chúng tôi có rất nhiều chủ đề bên trong."
"Giải câu đố đi."
Lông mi Phương Việt khẽ run lên.

Cậu ngước mắt hỏi ý kiến Mạnh Duy Nhất, sau đó mới nói ra lựa chọn của mình.

Cậu sợ sau khi trải nghiệm chủ đề kinh dị xong sẽ gặp tác dụng phụ, khiến cậu bị dọa đến chân nhũn tay mềm thì chốc nữa chơi CS thực tế không còn sức tiêu diệt địch.

"Được rồi, tôi giới thiệu một chút cho các cậu đây!"
Ông chú kia có EQ rất cao, phát hiện Phương Việt là người chủ yếu quyết định chính, cho nên đều giới thiệu toàn bộ với cậu: "Chủ đề thích hợp cho hai người chơi có rất nhiều, đều là chủ đề tình yêu, nhưng mà không sao, bạn bè cũng có thể chơi!"
Ông xòe ra vài tấm áp phích được thiết kế mơ mộng, phía trên có vẽ một căn phòng trắng tinh cùng bầu trời đầy sao rực rỡ, nhìn trông rất giống phong cách của mấy cô con gái, mục đích chính của những căn mật thất kia đều hướng về tình yêu.

Nhìn thấy trên mặt Phương Việt lộ vẻ do dự, ông ta không nói lời nào mà lại rút thêm mấy tấm áp phích nữa ra ngoài.

Phương Việt nhìn kỹ lại, một cái là ngục giam.

Trên tờ áp phích có vẽ một phòng giam có song sắt và bóng lưng một người mặc quân phục với áo khoác dài.

Một tờ khác là chủ để phương Tây giả tưởng, có rất nhiều trận phép ma pháp và phù văn.

Cậu chớp mắt, cảm thấy trốn thoát khỏi ngục giam hình như không ổn lắm, vì vậy lựa chọn chủ để thứ hai.

Tên của chủ đề mật thất đó là: "Khế ước ác ma".

"Cái này nhé, cậu cảm thấy thế nào?" - Cậu chỉ dòng chữ quảng cáo uốn lượn trên tấm áp phích, xoay người nhìn Mạnh Duy Nhất.

"Được." - Mạnh Duy Nhất bỗng giơ tay lên phủi sợi lông chẳng biết đã rơi xuống đầu Phương Việt từ lúc nào, ánh mắt chuyên chú nhìm cậu rồi chậm rãi nói: "Tôi rất mong đợi."
Không đợi Phương Việt tiếp lời, ông chú chào hàng đã cười phớ lớ: "Mong đợi là tốt rồi! Vậy bây giờ tôi đi mở cửa cho các cậu, thời gian là bảy mươi phút, nếu có thể ra ngoài trong khoảng thời gian quy định thì tôi sẽ tặng các cậu một món quà nhỏ! Còn có ba cơ hội nhờ trợ giúp, có vấn đề gì thì có thể dùng bộ đàm gọi tôi.

Bây giờ hãy cất di động và túi sách của các cậu vào trong tủ đồ là được."
Nói xong, ông nhét bộ đàm vào trong túi Phương Việt, đang định rời khỏi thì đột nhiên vỗ đầu bổ sung: "Thiếu chút nữa thì quên mất, vòng đầu của chủ đề này các cậu phải chia nhau ra đi hai đường, vậy tôi cho các cậu thêm một cái bộ đàm, nhưng không được liên lạc với nhau, chỉ có thể nói chuyện với tôi."
Trong lòng Phương Việt lập tức hiểu ra, lời này có nghĩa là mới vừa vào mật thất cậu sẽ phải tách Mạnh Duy Nhất ra hay sao?
Cậu vội vàng nhìn đối phương, nhưng trông Mạnh Duy Nhất hình như không có ý kiến gì về chuyện này, thậm chí sau khi phát hiện ánh mắt của Phương Việt, hắn còn sờ đầu cậu một cái tỏ vẻ trấn an.

Chủ cửa hàng sải bước trên nền đất được trang trí đầy sao, dẫn bọn cậu đi qua hành lang quanh co ngoằn ngoèo, trên đường cậu còn có thể nghe được những vị khách đang hét chói tai bên trong các gian mật thất có chủ đê khác nhau.

Sau đó, bọn cậu dừng lại trước một gian phòng.

Một tiếng "cạch" vang lên, cửa mật thất được mở ra, căn phòng đen thui lộ rõ trước mắt của hai người.

Phương Việt đứng không nhúc nhích ở cạnh cửa, nhỏ giọng hỏi ý kiến Mạnh Duy Nhất: "Trước kia cậu có chơi qua trốn thoát khỏi mật thất rồi à? Tôi không có kinh nghiệm gì cả."
"Cái này không cần kinh nghiệm gì đâu em trai ơi.

Trước lạ sau quen, đằng sau mỗi căn mật thất nhất định sẽ có một câu chuyện chính, các cậu đi theo manh mối, bắt đầu khóa cửa vào rồi đi sâu vào từng gian là được.

Căn này đi theo nội dung vở kịch, câu đố không quá khó đâu!"
Ông chú thật sự là một người rất thích tiếp lời người khác, nghe thấy cậu nói bèn nhiệt tình giải đáp nghi vấn và giải thích, cho dù vấn đề này không phải nhằm vào ông.

"Được, cảm ơn chú." - Phương Việt dở khóc dở cười nói cảm ơn, giương mắt nhìn Mạnh Duy Nhất bị chủ cửa hàng dẫn đến một lối vào ở đằng xa khác.

Cho đến khi bóng lưng bọn họ biến mất thì mới cẩn thận bước vào căn phòng trước mặt mình.

Chân cậu vừa mới bước vào, cánh cửa ở sau lưng đã bị đóng lại, đồng thời đèn trong phòng cũng sáng lên.

Cậu không ngờ rằng một tay mơ mới chơi lần đầu mà đã phải chơi một mình.

Mặc dù đã xác định chủ đề mật thất hẳn là không chứa yếu tố kinh dị, cậu vẫn có chút lo sợ đề phòng.

Đây hình như là một căn phòng ngủ.

Bên trái lối vào có một tủ quần áo bằng gỗ, bên phải là một bàn đọc sách bằng gỗ đã hơi cũ kỹ, trên mặt bàn có một quyển sổ và một tờ giấy được đặt lên.

Ngay bên trên cái bàn là một bức tranh vẽ một vị quý tộc thời trung cổ được treo lên trên vách tường.

Nhìn về hướng nam, ở chính giữa căn phòng có một chiếc giường, trên mặt đất còn có thảm nhung hình tròn với họa tiết là một trận pháp ma quỷ.

Hướng bắc của căn phòng có một cánh cửa, sau khi Phương Việt đến gần thì phát hiện bên trên đó có gắn bốn ô mật mã điền chữ cái.

Xem ra cậu phải giải được bốn chữ này thì mới có thể rời khỏi đây.

Phương Việt bình tĩnh lại, dần dần hưởng thụ cảm giác hăng hái khi giải mã.

Cậu tự nhiên đi tới cạnh bàn, chuẩn bị lật quyển ghi chép kia ra để xem.

Nhưng so với cuốn ghi chép, tờ giấy có nét chữ màu đỏ đang ở trên mặt bàn thu hút cậu hơn nhiều.

"Tôi luôn cảm thấy, có một đôi mắt đang nhìn mình."
Hiển nhiên, dòng chữ này không thể nào chỉ là một câu viết bừa.

Ý nghĩa sâu xa của những lời này còn hơi làm người khác sởn tóc gáy.

Phương Việt suy nghĩ mấy giây, kéo ghế ra rồi ngồi xuống..

Cậu cau mày nhìn những nét chữ kia, bắt chước tư thế mà người này có thể dùng để viết xuống.

Khi cầm bút lên và cúi người xuống làm ra vẻ đang viết chữ, cậu lại có thể thật sự cảm nhận được có một loại cảm giác như đang bị nhìn chăm chú.

Cả người Phương Việt ngừng lại, men theo cảm giác của mình mà ngẩng đầu nhìn sang, đối diện với đôi mắt của người trong bức tranh đang treo trên tường.

...Chẳng trách.

Phương Việt vừa tiến đến gần thì đã cảm thấy bức vẽ này khiến người khác có chút khó chịu, hóa ra là con ngươi của nhân vật bị cố ý vẽ thành trạng thái nhìn xuống dưới.

Tìm được "đôi mắt" rồi, những chữ còn lại nên giải như thế nào đây?
Mặc dù chưa từng chơi trốn thoát khỏi mật thất, cậu cũng hoàn toàn là một người ghiền trinh thám, hai năm trước cũng từng tham gia câu lạc bộ trinh thám ở trường, trong đầu vẫn có chút suy luận.

Cậu nhạy bén đi tới, che kín đôi mắt của người trong bức tranh.

Ngay sau đó, Phương Việt nghe thấy một tiếng "răng rắc", tủ quần áo sau lưng đột nhiên mở ra.

Phương Việt bị tiếng vang này làm cho sợ hết hồn.

Cậu quay đầu lại nhìn khe cửa nhỏ đã được mở ra, sau sự kinh ngạc chính là cảm giác vui sướng dâng lên đầu - xem ra cách làm của cậu là đúng.


Ban đầu cậu không lục soát cả phòng, tủ quần áo vốn còn đóng chặt, bây giờ nó được mở, hẳn là sẽ đưa ra đầu mối ở bên trong.

Phương Việt không vội đi tới xem xét, mà là yên lặng suy nghĩ, tiếp tục lật xem tờ giấy ban đầu.

Trên mặt giấy là những nét bút đen được viết tán loạn, không có nội dung cụ thể gì hết mà càng như thể do người ta phát tiết nên tùy tiện quẹt lên vài đường cong trong lúc điên cuồng.

Có thể thấy được lực bút của người vẽ rất lớn, không ít chỗ bị rách đã chứng minh suy đoán của cậu.

Này là muốn nói rõ điều gì nhỉ?
Phương Việt vừa suy nghĩ, vừa rũ mắt lật sổ ghi chép ra.

Hình như đó là nhật ký của chủ nhân căn phòng này.

Đạo cụ cần thiết trong trò chơi giải mã đã xuất hiện.

"Ngày mùng 7 tháng 5.

Hắn nói tôi đã mang linh hồn ra để thế chấp."
Phương Việt không hiểu vì sao, cau mày nhanh chóng lật sang trang tiếp theo.

Thế nhưng trong những trang có chữ viết thì đều lặp lại một câu như vậy, trừ nó ra thì tất cả đều trống không.

Trong đó, ngoại trừ thời tiết và ngày tháng khác nhau, thì chỉ còn lại sự thay đổi về dấu câu - ở trang phía sau, câu nói đó biến thành: "Hắn nói tôi đã mang linh hồn ra để thế chấp!"
Đến cuối cùng, dấu chấm than đã dài đến một hàng ở cuối câu, khiến cho người ta nhìn vào cũng có thể tự nghe được những tiếng kêu gào đầy vẻ kịch liệt kia.

Đây như thể là một cuốn ghi chép về quá trình của một người từ trạng thái bình tĩnh cho đến khi phát điên.

Phương Việt gần như có thể rút ra một kết luận: Chủ nhân căn phòng này điên rồi.

Tạm thời không nghĩ gì khác nữa, cậu đứng lên lục soát những vị trí khác trong phòng.

Từ trên xuống dưới chỗ bàn đọc sạc đều đã nhìn một lần, cậu phát hiện trong ngăn kéo có bốn cục nam châm.

Phương Việt lại đi tới mép giường, rờ đến các kẽ hở, còn ngồi quỳ xuống để qun sát dưới gầm giường nhưng vẫn chưa có thu hoạch gì.

Nhưng khi cậu vén nệm lên thì thấy trên ván giường được sơn ba con số màu đen ­-- "666"
Phương Việt nhìn một cái, vẻ mặt bình tĩnh chỉnh lại chiếc giường ngủ về trạng thái ban đầu.

Cậu đã hiểu thông tin này.

Trước khi bước vào mật thất, cậu đã nhìn qua chủ đề của trò chơi này là "Khế ước ác ma", con số "666" ở phương Tây mang ý nghĩa biểu trưng cho ma quỷ và Satan.

Điều đó thể hiện rằng, bối cảnh của câu chuyện này chắc hẳn có liên quan đến quỷ học*.

Lúc này Phương Việt nhớ lại câu nói không tầm thường kia trong cuốn sổ ghi chép, từ đó có thể liên tưởng đến phương thức kí kết khế ước với ác ma, chẳng lẽ lại là trao đổi linh hồn mình?
Nhưng điều này dường như cũng không giúp cậu thoát khỏi căn mật thất này được.

Phương Việt đứng dậy rồi đi về vị trí chiếc thảm.

Nhưng không hiểu sao trong quá trình cậu đi tới đó lại có một bông hoa hồng bằng nhựa đột nhiên từ trên đèn trần rơi xuống.

Bông hoa rơi xuống chân, cậu hơi do dự bóp nó trong tay và quan sát một lúc, không phát hiện được bất kỳ điều gì.

Thế nhưng sau khi suy tính đến chuyện sẽ không có một đạo cụ nào vô cớ xuất hiện, có lẽ về sau sẽ hữu dụng, cậu bèn nhét nó vào túi của mình.

Sau đó, Phương Việt vén thảm lên, thấy được một cảnh tượng đáng sợ.

Trên sàn nhà được vẽ lên một trận pháp giống hệt họa tiết ngôi sao sáu cánh trên thảm, khác biệt ở chỗ màu sắc của nó là một màu đỏ nhạt của máu người đã khô lại, xung quanh còn có một chút vết cháy xém màu đen và một ít chất màu đen u tối.

Hình ảnh này sẽ khiến cho người khác sinh ra một vài tưởng tượng không hay.

Phương Việt thở ra một hơi, ngồi xổm xuống, phát hiện ở giữa trận pháp có bốn cái khuôn màu đen.

Suy nghĩ của cậu lập tức liền mạch, nhanh chóng đứng lên lấy nam châm trong ngăn kéo ra.

Vừa mới để lên, một tấm ván ở chính giữa trận pháp lập tức vểnh lên.

Rút nó ra nhìn thì thấy ở dưới đáy có một tờ nhật ký bị xé ra và nửa tấm hình.

"Ngày 12 tháng 12, trời quang.

Hắn nói tôi đã mang linh hồn ra để thế chấp, tôi thuộc về hắn, vĩnh viễn chỉ thuộc về hắn, vĩnh viễn."
Phương Việt: "......!"
Lại có thêm một câu nữa.

"Hắn" ở đây là chỉ ác ma hay sao?
Chủ nhân căn phòng kí kết khế ước với ác ma, thế chấp linh hồn mình, từ nay về sau chỉ thuộc về ác ma?
Suy nghĩ vẫn có chút loạn, Phương Việt nhặt tấm hình bị xé nửa kia nhìn một lần, suýt chút nữa đã hoài nghi có phải chủ cửa hàng nghe lầm yêu cầu của mình nên sắp xếp cho bọn cậu chủ đề kinh dị rồi hay không.

Bởi vì người trong tấm hình này thật sự quá quỷ dị.

Người đó ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, hai tay đặt song song lên đầu gối, trên người mặc một bộ quần áo lộng lẫy tươi sáng đến chói mắt, nhìn rất giống trang phục của ảo thuật gia trong rạp xiếc.

Trên mặt người đó nở nụ cười xán lạn, thế nhưng đôi mắt lại rơi lệ.

Trên bả vai của cậu ta có một bàn tay thuộc về người đang đứng bên cạnh đã bị xé đi.

Bức tường phía sau lưng thì được viết đầy loại chữ kỳ quái.

Phương Việt rùng mình, thầm nghĩ giá cả để chơi trò mật thất này đắt đỏ là chuyện đương nhiên, bởi vì đạo cụ quả thực rất tinh xảo.

Cậu cất toàn bộ đồ đạc vào người, bước đến chỗ cuối cùng chưa được quan sát trong phòng - đó là tủ quần áo.

Bởi vì đây là bộ phận cậu mở ra đầu tiên, cửa đã nới lỏng rồi cho nên cậu chỉ nhẹ nhàng mở nó ra, ở bên trong chứa một tấm hình y chang và vài bộ trang phục lộng lẫy.

Nhưng mấy thứ này đều không phải điểm chính, điều quan trọng chính là một quyển sách rất dày nằm dưới đáy tủ.

Phương Việt vội vàng lấy nó ra, thấy trên bìa có ghi năm chữ: "Đại cương quỷ học", phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ: "Gọi tên ác ma lên".

Cậu sáng tỏ gật gù, nhận ra có lẽ tên của ác ma là mật mã của căn phòng này.

Đang muốn nhìn một chút xem nội dung bên trong có nhắc gì tới họ tên của hắn hay không, cậu cứ cảm thấy quyển sách phồng lên khi cầm nó trong tay, hóa ra bên trong có rất nhiều mép trang được gập lại.

Phương Việt dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết những trang được đánh dấu kiểu này chắc chắn là manh mối.

Cậu mở từng nếp gấp một ra, phát hiện có tổng cộng bảy trang bị gập vào như vậy.

Không biết có liên quan gì đến mã hóa hay không.

Cậu cầm sách rồi ngồi về bàn để đọc, đánh dấu những mã số lên một tờ giấy trắng.

Những manh mối khác trong phòng đều được cậu tìm thấy hết rồi, theo lý mà nói thì câu đố trong quyển sách này có liên quan đến chiếc cửa bị khóa kia.

Thế nhưng, cuốn sách cho ra những con số, còn mật mã thì lại cần chữ cái.

Phương Việt vừa mới nghĩ đến đây, lập tức hiểu ra.

Đó là ai mươi sáu chữ cái trong Tiếng Anh.

Nhưng mà khi cậu nhìn đến những con số mình rút ra được từ trong sách, số lớn nhất cũng đến ba trăm, sao có thể đối chiếu với chữ cái tiếng Anh bây giờ?
...Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Mạnh Duy Nhất tiến triển đến chỗ nào rồi.

Cậu vẫn còn kẹt lại ở căn phòng thứ nhất, không biết có khiến hắn chờ lâu hay không?
Phương Việt nghĩ một lúc, thở dài cố gắng vứt mấy ý nghĩ tạp nham này đi, một lần nữa dúi đầu vào trong sách.

Không phải mật mã gợi ý nội dung ở bên trong sách đó chứ?
Cậu xem qua nội dung của mỗi trang, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, các trang sách đó đều được bắt đầu bằng một con số.

Theo thứ tự là 2, 3, 5, 1, 4, 1, 9.


Nếu như đối chiếu với chữ cái thì sẽ là bceadai.

Bảy chữ thì không rút được thành bốn, nhưng số thì có thể gộp lại thành bốn nhóm.

Tay cầm bút của Phương Việt ngừng một lúc, giây tiếp theo đã ghi nhớ một cách trôi chảy một hàng số bao gồm 23, 5, 14, 19.

Căn cứ vào nguyên tắc không thể vượt quá số 26, chỉ có thể rút ra một kết quả như vậy.

Thế thì, khi đối chiếu thì dòng chữ sẽ là wens.

Trong lòng Phương Việt dâng sóng, khi cậu đứng lên có một tiếng vang kêu "xẹt" một cái.

Cậu vội vàng đi đến cánh cửa thứ hai, một chút cũng không ngừng mà kích động ấn mật mã.

Tiếng "lạch cạch" vang lên, cánh cửa đang khóa mở ra -- câu trả lời đúng rồi!
Phương Việt vô cùng vui vẻ mà nhanh chóng mở cửa ra, cho rằng mình sẽ gặp được Mạnh Duy Nhất.

Nhưng đập vào mắt cậu lại là một phòng tắm nhỏ hẹp, vẫn chỉ có một mình cậu.

Giống như bị tưới một chậu nước lạnh lên người, hô hấp dồn dập của cậu lập tức ổn định lại.

Cậu đứng ở cửa hai giây, im lặng không nói gì mà đi vào bên trong nhà tắm, lên tinh thần tìm lối ra.

Trong phòng tắm chỉ có một bồn rửa mặt có gương và một bồn tắm chiếm hai phần ba diện tích.

Bên cạnh bồn tắm có một cái giá nhựa ba tầng, bên trên có để một chút đồ rửa mặt và một thiết bị nhỏ bằng gỗ.

Đi tới bồn rửa mặt, cảm xúc của Phương Việt không quá tốt, bởi vì tấm gương sẽ khiến cậu nghĩ đến một vài tình tiết và hình ảnh kinh dị.

Cậu cúi đầu thử mở vòi nước ra, không có nước chảy xuống.

Vì vậy, cậu bèn theo bản năng dùng một tư thế khom người xuống rồi nghiêng đầu nhìn sang ngang trông rất ngốc nghếch, đúng lúc nhìn thấy một hàng chữ nhỏ được khắc trên bề mặt của vòi nước: Chiếu bóng dáng của cậu vào trong nước.

Bình tĩnh đứng dậy, Phương Việt không chút nghĩ ngợi lùi về phía sau một bước rồi mở vòi hoa sen ở bồn tắm ra.

Nước tí tách rơi xuống, trong chốc lát đã ngập đáy bồn tắm.

Theo sự bao phủ của nước, trong bồn tắm trắng tinh dần dần hiện ra một con số màu tím nhạt: 0606
Phương Việt nhíu mày nhẹ, mật mã lần này vừa khéo là sinh nhật của cậu.

Thế nhưng trong gian phòng này không yêu cầu mật mã, xem ra thứ tự sắp xếp câu đố xảy ra vấn đề.

Dĩ nhiên xét tổng thể thì cậu vẫn có thu hoạch.

Bởi vì khi nước dâng lên mép cuối của bồn tắm, chỗ rèm cửa nối liền với vách tường để lộ ra một chiếc tủ kim loại bị ẩn giấu, cần chìa khóa để mở ra.

Phương Việt lập tức đi đến chỗ giá nhựa, cầm thiết bị bằng gỗ lên.

Loại đồ vật này cậu rất quen thuộc.

Khi còn trong câu lạc bộ trinh thám, ngoại trừ chơi ma sói ra thì bọn họ còn thường xuyên tổ chức hoạt động huấn luyện giải mã thiết bị như này.

Cái gì mà chín chiếc nhẫn nối liền, khóa Gia Cát, quả cầu Lỗ Ban, cậu cũng không xa lạ gì.

Lúc này cậu thành thạo mà mở chiếc hộp thần bí đó ra, bên trong quả thực có cất giấu một chiếc chìa khóa.

Cậu cầm chìa khóa lên, mở cửa kim loại kia ra, ở trong có để một tấm hình bị xé nửa bên trái và một quyển sổ bị khóa lại lớn bằng một phần hai bàn tay, còn có thêm một chiếc điện thoại Nokia thời cổ.

Người trong tấm hình này giống người trước kia, nhưng cậu ta mặc trang phục ngày thường, bối cảnh là ở bên ngoài căn phòng, sau lưng có vài cái cây trụi lá.

Có một cánh tay đang khoác lên tay của cậu ta, dường như đối phương không được phép xuất hiện.

Điều không thay đổi chính là biểu cảm trên mặt cậu ta, vẫn là bên trên thì khóc bên dưới thì cười, khiến cho trong lòng Phương Việt không ngừng sợ hãi.

Cậu để tấm ảnh xuống, cầm cuốn sổ bị khóa lên, thấy bốn cái vòng tròn có đính số như bánh xe bèn không do dự chút nào xoay thành số 0606.

Đúng như chủ cửa hàng đã nói, câu đố trong mật thất vô cùng đơn giản, quyển sổ ghi chép lập tức được mở ra.

Nội dung mới trên trang giấy xuất hiện, bên trên là nét chữ của người khác, vừa viết ngoáy vừa phóng đãng, có thể nhận ra không phải do người chủ nhân kia điên cuồng viết lên.

"Em từng thuộc về ta, thì sẽ vĩnh viễn thuộc về ta.

Dâng lên cuộc đời còn lại, cùng với kiếp sau của em.

Đây là khế ước của chúng ta."
Phương Việt nhìn chằm chằm vào nó hai giây, suy đoán đây là nét chữ của "ác ma".

Hắn có cố chấp muốn chiếm chủ nhân cuốn nhật ký làm của riêng, bởi vì hai người này đều nhắc tới các thể loại "vĩnh viễn thuộc về".

Cậu lấy nhật ký ở căn phòng thứ nhất ra, đối chiếu với nhau để phân tích.

Trong nhật ký của chủ căn phòng, cậu ta hẳn là không biết mình đã thế chấp linh hồn cho ác ma.

Bởi vì mở đầu câu nói đó là "hắn nói", thể hiện rõ rằng ác ma kể lại cho cậu ta.

Kết hợp với lời của ác ma, xem ra là kiếp trước của cậu ta đã kí kết khế ước với hắn, vì vậy mới bị hắn quấy rầy đến kiếp này.

Câu chuyện này ấy thế mà lại còn mang yếu tố huyền bí về kiếp trước kiếp này.

Vậy thì, phần bị xé của tấm ảnh chính là ác ma hay sao? Bởi vì bị ác ma khống chế và chiếm làm của riêng, cho nên chủ nhân căn phòng mới vừa khóc vừa cười?
Cậu đang suy đoán thì chiếc điện thoại di động trong tay đột nhiên rung lên dữ dội.

Phương Việt sợ hết hồn, thiếu chút nữa cầm không chắc mà khiến nó rơi xuống bồn tắm đầy nước.

Cậu chưa hoàn hồn mà nhìn chiếc màn hình nho nhỏ có bốn cạnh đang sáng lên, người gọi đến lại là...!
Người yêu?!
Đây thật sự không phải chủ đề kinh dị đấy à?
Tại sao lại có cảm giác quen thuộc như phim kinh dị vậy.

Phương Việt nuốt nước miếng một cái, cắn răng ấn nút nghe, để điện thoại lên tai, khàn giọng nói: ".....Alo?"
______________________________
*Quỷ học là môn nghiên cứu có phương pháp về ma quỷ hay tín ngưỡng về ma quỷ.

Môn nghiên cứu này là một nhánh của thần học liên hệ đến các tồn tại siêu nhiên mà không phải thần linh.

(Nguồn tham khảo: Wikipedia)
Có bác nào nhớ wens là gì không?.


Bình Luận (0)
Comment