Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 73



"Tỉnh dậy là ổn rồi, nhìn kìa, cậu ta tỉnh rồi."
"......"
"Không bị sốt, cũng không phải ngất xỉu.

Có lẽ là buồn ngủ thôi, chắc hôm qua mệt quá hả?"
"......"
Phương Việt chậm chạp mở mắt ra, nhìn về phía người đang nói chuyện.

Người đó mặc một chiếc áo khoác màu trắng, có lẽ là bác sĩ đang trực ở phòng y tế trong thủy cung.

Bây giờ người đó đang ân cần nhìn cậu: "Thế nào rồi, em trai còn thấy không thoải mái không?"
Mạnh Duy Nhất đứng đối diện người đó, khi nhận ra Phương Việt đã tỉnh thì bước đến gần.

Cậu lắc đầu theo bản năng, cảm thấy bây giờ mình vẫn hơi choáng váng, nhưng lại không phải kiểu choáng váng về mặt sinh lý.

Cậu còn nhớ như in hình ảnh dòng nước cuồn cuộn nhấn chìm cơ thể và cảm giác không thể hít thở, mọi đường hô hấp như bị bịt kín của mình.

Nhưng cả người cậu bây giờ lại không có một dấu hiệh bất thường gì, thậm chí còn có chút thoải mái.

Trí nhớ về những cảnh tượng kia tựa như chỉ là ảo giác của cậu.

Dù sao nếu như chuyện kinh khủng đó thật sự xảy ra, thì cậu làm sao còn có thể nằm trên ghế salon dành cho khách ở sảnh thủy cung, Mạnh Duy Nhất cũng làm sao có thể vẫn ăn mặc chỉnh tề, không bị thương tí gì cơ chứ.

Hình như muốn giải đáp sự mờ mịt và nghi ngờ của cậu, Mạnh Duy Nhất mới nhẹ giọng nói: "Tôi đi xác nhận vé vào cửa, vừa trở lại đã thấy cậu nằm ngủ ở đây.

Bác sĩ kiểm tra thì không thấy có gì đáng lo, có muốn quay về nghỉ ngơi thêm không?"
"Bọn mình, vẫn chưa đi vào à?" - Trái tim Phương Việt đập loạn xạ vài giây, cậu yên lặng ngồi dậy.

Cậu không ngờ được mình lại ngủ mất, rồi còn mơ thấy ác mộng như thật.


Rõ ràng lúc mới đến đây, cậu không thấy buồn ngủ mà nhỉ...!
Có phải nơi này không hợp phong thủy với cậu rồi hay không?
"Hình như em trai đã tham quan hết một vòng thủy cung trong mơ rồi đấy.

Thôi về nghỉ ngơi bồi bổ đi, ngủ không đủ giấc ảnh hưởng đến sức khỏe lắm đấy." - Bác sĩ trực ban vừa sắp xếp đồ dùng vào trong hộp, vừa trêu đùa Phương Việt.

Mạnh Duy Nhất cũng gật đầu, sau đó đỡ cậu đứng lên và chỉnh lại cổ áo hơi nhăn của cậu một chút.

"Hôm nay cứ về khách sạn nghỉ ngơi đi, tôi lo cho cậu lắm."
"......" - Phương Việt chần chừ nhìn vào bên trong thủy cung, mất một lúc sau mới lên tiếng: "Ừa."
......!
Trở lại khách sạn, Phương Việt chào Mạnh Duy Nhất rồi quay về phòng của mình.

Vừa mới mở cửa, cậu đã lao thẳng xuống giường, sau đó lật người cầm điện thoại để nhắn tin với bà bói.

Mặc dù không đến mức cực kỳ muốn rời khỏi thủy cung, nhưng cậu rất để ý đến ảo giác, hoặc phải nói là giấc mơ của mình.

Suốt dọc đường đi về, cậu cứ suy đoán mãi về nó, thậm chí còn nghĩ đến một vài điều vô cùng kì quái.

Nhỡ cậu là một chàng trai bị ma quỷ lựa chọn, được ban cho năng lực mơ thấy tương lai để cứu thế giới thì sao nhỉ?
Nhỡ mai này đường hầm trong thủy cung thật sự bị sập thì phải làm sao?
Nhỡ cậu coi cảnh tượng hoang đường và phi thực tế đó chỉ là một giấc mơ bình thường, rồi đến ngày nó thật sự xảy ra, cậu không thể ngăn cản được thì làm sao bây giờ?
"Anh Lô, huyền học của các cậu có khái niệm giấc mơ dự báo tương lai không?"
Vừa gõ vừa xóa và sửa đổi câu hỏi một chút, Phương Việt cố gắng không khiến mình trở nên quá ngu ngốc, nhưng trong lòng cậu đã rất rõ ràng rằng bản thân phải bất thường lắm rồi thì mới có thể hỏi được cái vấn đề này.

Đại khái là cậu thực sự đã bị tẩy não bởi mấy lần đi trải bài và bị thầy bói trên cầu thuận miệng đoán trúng phóc chuyện của bản thân trước kia.

"Sao thế, cậu mơ thấy gì à?" - Đối phương ngay lập tức trả lời.

Phương Việt xốc tinh thần, miêu tả lại ác mộng khi mình bị chết chìm trong thủy cung.

Nhưng còn chưa gõ xong, Hàn Anh Lô đã nhắn một loạt tin và gửi cho cậu một đường link.

"Chờ chút bé Phương Phương, bây giờ chị quá bận, không rảnh để phân tích giấc mơ.

Chị đang chuẩn bị thi hùng biện đấy."
"Hai mươi phút sau sẽ lên sân khấu.

Mặc dù chỉ thi chơi chơi thôi, nhưng vẫn có trực tiếp đấy.

*Hồi hộp*, *Lo lắng*"
"Thôi nói đến đây rồi, tí nữa bé bình chọn cho chị nhé, kéo xuống hàng thứ năm trong danh sách ấy, cảm ơn nhá!"
"Đợi bao giờ chị thi xong thì sẽ tâm sự với bé ha."
[Link] Bình chọn thí sinh xuất sắc nhất - Vòng loại cuộc thi hùng biện lần thứ tám - Viện Hóa Sinh - Trường Đại học A.

"Ừa, đừng căng thằng, cố lên."
Phương Việt trả lời xong thì ấn vào liên kết, nhưng chắc do cuộc thi chưa bắt đầu cho nên mục bình chọn vẫn đang bị khóa lại.

Trên trang web có một màn hình nhỏ tạm thời đang đen thui, chắc hẳn chốc nữa cuộc thi sẽ được phát trực tiếp qua đây.

Cuộc thi này được tổ chức trong ngày nghỉ lễ quốc khánh, cho nên cậu cũng không biết đến sự tồn tại của nó.

Vì vừa muốn giết thời gian, vừa muốn rời sự chú ý của mình sang chuyện khác, cậu yên lặng vuốt xuống xem giới thiệu chủ đề hùng biện của vòng này.

"Cuộc thi hùng biện của đại học A chỉ mang tính chất giải trí, không có tính chính thống.

Cuộc thi không cần kỹ năng tranh luận cao siêu, không có suy luận hoàn hảo.

Không chỉ không có luật lệ và quy tắc đầy đủ, chúng tôi cũng không có nguyên tắc tuyệt đối.


Đây này chỉ là sân chơi nghiệp dư giống các cô các chú cãi lộn ở chợ.

Chỉ cần bạn có một tinh thần chặt chém nhiệt tình, một tâm hồn với khát vọng được cãi nhau, đây chính là sân khấu của bạn.

Buổi sáng ngày mùng 6 tháng 10 - Cuộc đối đầu của bảng A, Viện Hóa Sinh.

Phe ủng hộ: Đội "Chúng tôi nói có", đại diện khoa Sinh học VS Phe bác bỏ: Đội "Chúng tôi nói không", đại diện khoa Hóa học.

Chủ đề tranh luận: Thần Sáng Thế có quyền hủy diệt thế giới hay không?"
......!
Ngón tay của Phương Việt dừng lại trên chủ đề tranh luận một lúc lâu, mãi mà không vuốt tiếp.

Cậu quyết định sẽ theo dõi trọn vẹn trận đấu này.

"Còn mười phút nữa, uống nước rồi căn thời gian vào hậu trường nhé."
"À dạ, em vào ngay..."
Hàn Anh Lô đáp lại, móc một chiếc túi vải nhung màu đen và to bằng bàn tay từ trong cặp sách ra.

Bên trong đó có chứa ba viên xúc xắc chiêm tinh.

Cô lấy ba viên xúc xắc đó ra, úp hai tay lên rồi nhanh chóng vừa lắc vừa lầm bầm: "Xúc xắc chiêm tinh thân ái, tôi sẽ thể hiện như thế nào trong trận thi hùng biện này đây? Xin hãy chỉ dẫn cho tôi..."
Nói xong, cô xòe bàn tay ra nhìn, không khỏi kinh ngạc: "Đỉnh thật sự, chòm Thiên Yết, sao Diêm Vương, nhà mười một!"
Ý nghĩa của sao Diêm Vương là năng lực thay đổi mạnh mẽ, thông thường đều có liên quan chặt chẽ tới tử vong và tái sinh.

Cốt lõi của chòm Thiên Yết chính là sự sâu sắc, bóng tối và thấu hiểu.

Còn nhà mười một chỉ tình bạn và cộng đồng, vị tha và lương thiện, nhân đạo và tương lai.

Nếu tung ra được các yếu tố này cùng một lúc, kết quả thật sự vô cùng "đỉnh cao".

Hàn Anh Lô muốn ngay lập tức mở điện thoại ra tra xem mình giải nghĩa có đúng không, nhưng cô đã không còn thời gian.

Cô cất cẩn thận ba viên xúc xắc, chỉnh lại tóc mình một chút rồi chậm rãi bước vào hậu trường, miệng vẫn còn lẩm bà lẩm bẩm.

"Không sai, Hàn Anh Lô.

Diêm Vương, Thiên Yết, nhà mười một, mày chính là ngôi sao mới nổi, chính là Lev Tolstoy* của giới hùng biện!"
Không thể không nói, kết quả xem bói ảnh hưởng rất nhiều đến khả năng thả lỏng của cô và cổ vũ cô tự tin hơn.

Có lời gợi ý của xúc xắc chiêm tinh, cô dùng khí thế lạnh lùng ngất trời đi tới chỗ ngồi của phe ủng hộ.

Tất nhiên thật ra ở cuộc thi giải trí này không so đo năng lực hùng biện gì hết, thành viên hai đội nghĩ gì thì nói y như thế, dù sao lúc người ta gây gổ ở chợ cũng không được luân phiên nêu ý kiến như thế này.

"Thần Sáng Thế có quyền hủy diệt thế giới hay không? Mời phe ủng hộ bắt đầu đưa ra ý kiến."
Hàn Anh Lô nuốt nước miếng, cầm micro trên bàn rồi nói trước: "Không lòng vòng chào hỏi nữa, nói thẳng, phe chúng tôi ủng hộ lập trường: thần Sáng Thế có quyền hủy diệt thế giới.

Đầu tiên, phạm vi thảo luận của chủ đề này chắc chắn không chỉ bị giới hạn trên mặt chữ, mà nghĩa mở rộng của nó còn là việc người sáng tác có quyền xử lý tác phẩm do mình tạo lên.

Từ đó suy ra quan điểm của phe bác bỏ tương đương với điều này, các cậu cho rằng người sáng tác không có tư cách hủy bỏ tác phẩm của mình, phủ nhận quyền lợi được "xóa bỏ".

Nếu một tháng trước cậu đăng một bài viết lên mạng xã hội, bài viết đó có một ý nghĩa quan trọng đối với người khác.

Thế nhưng sau một tháng, cậu cảm thấy mình viết bài đó như ngu vậy, chẳng nhẽ cậu lại không thể xóa nó đi à?"
"Dừng lại, chối tai quá rồi đấy.

Tôi phải phản bác một chút, cậu đang cực kỳ xem nhẹ khái niệm "sáng thế" và "diệt thế", không chú ý đến việc hai thứ đó vốn dĩ có sức mạnh to lớn đến thế nào.

"Diệt thế" đồng nghĩa với sự chấm dứt của vô số sinh mạng, nếu chuyện diệt vong của cả nhân loại chỉ được giao cho một người, cho dù người này có là thần Sáng Thế thì cũng không hợp lý.

Hơn nữa, tôi không thể vô tư đồng tình với quan điểm về người sáng tác và quyền đối xử với tác phẩm của họ.


Thứ nhất, không phải cứ viết một đoạn văn ngẫu nhiên thì nó sẽ trở thành tác phẩm.

Thứ hai, mọi người đều biết để một tác phẩm trở nên hoàn chỉnh, cần phải có sự tham gia của độc giả, như vậy mới có câu nói "Chín người mười ý".

Nói cách khác, thế giới không phải tác phẩm của một mình thần Sáng Thế, khăng khăng hủy diệt nó là cách làm điển hình của những nhà độc tài.

Cuối cùng, tôi xin được nhắc đến một ví dụ tiêu biểu nhất.

Kafka cho bạn đốt bản thảo của mình, ông muốn xóa bỏ tác phẩm của mình, nhưng bạn ông đã "tước đoạt" quyền "diệt thế" của ông, cho nên bây giờ chúng ta mới có thể thưởng thức một tác phẩm kinh điển."
"Kafka mà nghe được cậu nói như vậy, chắc chắn sẽ hiện thân gõ đầu cậu trong mơ vài phát đấy.

Tác phẩm để lại lợi ích lớn cho đời sau, không có nghĩa nó sẽ ảnh hưởng đến quyền lợi được phá hủy hoàn toàn các tác phẩm của ông."
"Nhưng quay về điều cơ bản nhất, sinh mạng không giống một tờ giấy.

Thế giới được dựng lên từ con chữ không thể ngang hàng với nền văn minh do người thật việc thật tạo ra.

Con người bình đẳng với nhau, vì sao lại để một người mang đặc quyền kinh khủng như vậy?"
"Ờ, nhưng giá trị mạng sống của mỗi người thật sự bình đẳng à? Thần Sáng Thế có khả năng tạo nên thế giới, điều này có nghĩa rằng sự tồn tại của ngài cao hơn những "sinh mạng" khác, thậm chí ngài có thể sáng lập ra khái niệm "sinh mạng" một lần nữa.

Chúng ta có thể tưởng tượng một tình huống như thế này: Một đứa bé đắp lên một đống cát, trong đống cát đó có vô số vi sinh vật sinh sôi.

Nhưng bây giờ đứa bé đó không muốn chơi tiếp nữa, chẳng nhẽ nó không có quyền đạp đổ đống cát đó hay sao?"
"Cậu đang ngụy biện.

Thứ nhất, con nít không tạo nên vi sinh vật, cát cũng không do chúng tạo nên.

Cậu đang đánh tráo khái niệm."
"Vi sinh vật không phải do đứa bé sáng tạo, nhưng đứa bé đó là người tạo ra đống cát.

Nó không cần phải hủy diệt vi sinh vật, nó chỉ muốn đạp đổ đống cát kia.

Sự sụp đổ của cát hay cái chết của vi sinh vật đều không thể ảnh hưởng đến quyền lợi phá hủy của nó."
"Chúng ta là loài người, nếu thần Sáng Thế thực sự tồn tại, lỡ có một ngày ngài mất lòng tin vào con người, hoặc có ý nghĩ hủy diệt thế giới thì sao? Nhỡ cái giá phải trả cho quyền lợi đó là việc chúng sinh biến mất, nền văn minh chấm dứt, liệu cậu có thể đứng đây để nói ra hai chữ "ủng hộ" được không?"
Hàn Anh Lô tạm thời cứng họng, ống kính lập tức phóng to biểu cảm của cô và đồng đội.

Phương Việt đang chăm chú xem trận hùng biện này từ nãy đến giờ, nhưng không phải do họ phản biện quá xuất sắc.

Thực tế mà nói, bởi vì tính chất của cuộc thi này cho nên những suy luận của thí sinh có đầy sơ hở, không đáng để tham khảo.

Nhưng chủ đề hùng biện lại khiến cậu nghĩ đến cuốn sách thần thoại không tên mà bản thân đang đọc mấy ngày nay.

Không biết mọi người trên diễn đàn sẽ thảo luận như thế nào về chủ đề này nhỉ?
Thần V phá hủy cây thần - nơi sinh sôi của các vị thần khác, trên một mặt nghĩa nào đó thì việc này cũng tương đương với "hủy diệt" thế giới.

Tuy rằng trong quyển sách này không có khái niệm về thần Sáng Thế, thần V cũng không mang thân phận đó, thậm chí ngài còn được nhiều người hâm mộ như vậy...!
Phương Việt tập trung suy nghĩ, không nhịn được mà tắt video rồi đăng nhập vào diễn đàn.

____________________
*Lev Nikolayevich Tolstoy: là một tiểu thuyết gia vĩ đại nhất trong tất cả các nhà tiểu thuyết gia khác, ông đặc biệt nổi tiếng với kiệt tác Chiến tranh và hoà bình và Anna Karenina..


Bình Luận (0)
Comment