Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 87



"Có phải việc này hơi chuyện bé xé ra to hay không?" - Simon cau mày nhìn đồng nghiệp của mình đang dàn trận trước cổng trang viên.

Anh không ngờ rằng chỉ vì suy đoán của mình mà Fox lại dẫn nhiều người đến như thế, thậm chí còn lập tức phát tín hiệu để điều một đoàn xe ngựa tới đây.

"Chúng ta có thể trực tiếp xông vào khiến họ trở tay không kịp." - Anh đi tới gần Fox, hay cũng chính là người đàn ông uy nghiêm ban nãy rồi nói với vẻ không đồng ý cho lắm.

Fox giơ tay lên tỏ ý yêu cầu Simon im lặng.

Trước mặt anh còn có hai nhân viên trong nhà thờ vừa mới thu thập thông tin ở phố Luwarren.

Họ cầm một xấp tài liệu khá dày trong tay, vừa lật xem vừa báo cáo ngắt quãng vài điều gì đó.

"Theo lời của bảo vệ trường học dành cho dân nghèo, gần đây người luôn đi một mình như Vlad có giao du với một người nữa...!Bác sĩ ở bệnh viện có nói hai ngày trước, Vlad được hai chàng trai đưa đến đó để chữa trị..."
"Trong lúc tôi điều tra, có tầm chục người nói rằng ban ngày Vlad và một chàng trai mặc đồng phục của nhà thờ có đụng chân đụng tay và làm bị thương hai người trong nhóm bọn họ.

Từ đây có thể suy ra, người đó chắc hẳn là Morren."
"Nhà trường cho rằng Morren nhất định vô tội.

Bọn họ liệt kê ra rất nhiều ưu điểm và thành tích học tập xuất sắc của Morren, nhưng đây đều là chứng cứ chủ quan, không thể gạt bỏ khả năng bọn họ bị che mắt."
"Nữ tu của nhà thờ Luwarren thuật lại rằng đêm qua trước khi đi, cha xứ đã từng dặn dò cô hãy thông báo cho mình nếu thấy Morren quay trở lại, sau đó lập tức đi ra ngoài tìm cậu ta.

Tám mươi phần trăm là trong quá trình tìm kiếm thì cha xứ đã bị sát hại ở trên đường."
"Người chết còn lại có khả năng là Mike - tên tội phạm đã từng có tiền án bắt cóc và buôn bán trẻ em.

Sau khi kiểm tra thì thấy đùi phải của hắn bị thương, phần đùi trong chân trái có một nốt ruồi giống y hệt đặc điểm của tên tội phạm đã vượt ngục năm đó."
......!
Sau khi nghe bọn họ báo cáo xong, vẻ mặt của Fox càng ngày càng nghiêm lại.

Ông quay sang nhìn Simon rồi nói: "Anh nghe thấy chưa? Nếu như Morren và Vlad là đồng bọn, vậy thì đằng sau án mạng này còn rất nhiều điều phức tạp.

Lòng bao dung và tha thứ của thần linh không khiến ác ma sinh ra lòng tốt, mà ngược lại còn khiến hắn càng trở nên nguy hiểm và cực đoan.

Chúng ta không còn xa lạ gì với Vlad, nó đã từng là đứa gây náo loạn một chút rồi lại thôi.


Nhưng lần này, nó thậm chí còn tẩy não một đứa học sinh được tiếp nhận nền giáo dục chính thống! Án mạng này mang tính chất phản thần học một cách sâu sắc.

Chúng nó ám sát cha xứ, ám sát sứ giả của thần linh, lại còn tùy tiện chà đạp sinh mạng tôn quý và uy nghiêm của ngài.

Đây là một tư tưởng khủng bố tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!"
Simon sửng sốt.

Fox thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Chúng ta không chắc Vlad nắm giữ tà thuật gì trong tay, cái chết của cha xứ thảm khốc tới mức vượt qua khả năng của loài người.

Nhưng chúng ta có thể rõ ràng rằng Vlad là một con bài chưa được lật tẩy, bây giờ chỉ có thể chuẩn bị thật đầy đủ."
"Ông chắc chắn hung thủ là bọn họ hay sao?" - Simon chần chừ hỏi.

"Mọi thứ đều trùng hợp, tôi chỉ có thể khẳng định như vậy." - Fox nghiêm mặt nhìn về chiếc cổng đang đóng chặt của trang viên Squier.

Ông đột nhiên giơ tay cao lên, lạnh lùng cất tiếng - "Xếp thành hai hàng song song, chuẩn bị bước đều sang hai bên, bước đầu bao vây trang viên.

Trong trường hợp cần thiết, lấy tấn công làm phòng thủ."
Vừa dứt lời, ông quay về đằng sau và gật đầu với một người.

Người đó nhận được chỉ thị xong, tiến lên một bước và cất cao giọng nói: "Tội phạm Vlad, tội phạm Morren, hành vi phạm tội của các người đã bị điều tra.

Lập tức giơ tay chịu trói, nếu không các người sẽ bị xử tử tại chỗ!"
"—— Khoan."
Một giọng nói gấp gáp bỗng nhiên vang lên từ phía sau.

Bên ngoài vòng vây có chiếc xe ngựa chuyên chở học sinh đi làm công đang dừng lại, một người đàn ông trung niên thận trọng bước xuống.

Dáng người của ông ta hơi mập, quần áo chỉn chu.

Ông kẹp trong tay một tập tài liệu, nhanh chân bước tới gần đội quân kia.

Không có ai ra tay ngăn cản, bởi vì tất cả mọi người đều biết và tôn kính ông.

Người vừa tới chính là Tommy - chuyên gia thần học tinh anh uyên bác, thông minh hơn người.

"Khoan đã." - Ông vừa thở hồng hộc vừa dừng lại trước mặt Fox, liếc nhìn những ánh mắt chứa đầy vẻ ngạc nhiên của mọi người xung quanh rồi đưa cho Fox tập tài liệu trong tay và nói - "E rằng mọi người chưa điều tra rõ một số việc."
......!
Morren giả bộ bình tĩnh trở về phòng.

Thật ra bây giờ cậu rất lo lắng, nhưng cậu không muốn Vlad nhận ra tâm trạng này của mình.

Dù sao hắn cũng không phải một người đơn giản, ngày hôm qua còn nói "ai gây khó dễ thì giết người đó".

Nhỡ hắn bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của cậu, sau đó thay đổi hành động thì không ổn chút nào.

Rạng sáng nay Vlad đã hạ sốt, Morren cũng không cần phải dùng đến cồn.

Nhưng sau khi cân nhắc đến việc hai người bọn cậu đã bôn ba mệt nhọc cả một ngày, cậu vẫn tham lam nằm nghỉ thêm một đêm rồi lên đường khi tinh thần và sức lực đã ổn định lại.

Morren không ngờ rằng quyết định này lại ngăn cản chính mình.

Suy cho cùng, cậu vẫn đánh giá thấp tốc độ và năng lực xử lý công việc của giáo hội.

Cậu cố gắng phớt lờ ánh mắt có ý hỏi thăm của Vlad, cứng nhắc ngồi xuống bàn đọc sách.

Vì tỏ ra thản nhiên và tự đắc, cậu còn tiện tay rút ra một tập thơ để đọc.

Nhưng mà tầm mắt của cậu không hề đặt lên các con chữ, vốn dĩ cậu cũng chẳng đọc được chữ nào.

"...!Ta có nên ví em với một ngày hạ.

So với ngày hạ, em càng đáng yêu làm rung động lòng người."
Morren ngẩng đầu nhìn sang với vẻ hơi ngạc nhiên.

Vlad đã đứng bên cạnh cậu từ lúc nào, còn khẽ đọc lên một cặp thơ trong bài thơ của Shakespeare đang bày ra trước mặt cậu.

Vlad chỉ đơn thuần đọc lại hai câu thơ này, thậm chí còn không thêm thắt cảm xúc khiến cho câu thơ trở nên bình bình, nhạt nhẽo và hoàn toàn mất đi sức hấp dẫn vốn có của thơ ca.

"Không." - Morren lắc đầu - "Phải là, ta có nên ví em với một ngày hạ.


So với ngày hạ, em càng đáng yêu làm rung động lòng người!"
Cậu nhìn hai chữ "đáng yêu" chẳng ăn nhập gì với Vlad, theo bản năng sửa lại cách đọc của đối phương bằng ngữ điệu nhấn nhá của mình.

Thế nhưng trong lòng cậu, Vlad lại càng giống như ngày xuân.

Sương giá mùa đông vẫn chưa tan hết, nhưng lại rất đỗi ấm áp đối với cậu.

"Em đang lo lắng chuyện gì?" - Vlad rũ mắt, chậm rãi đặt tay lên gáy Morren, không biết là đang đơn thuần trấn an cậu hay còn có ý định gì khác.

Hắn chuyển chủ đề nhanh như vậy, Morren bỗng thấy chưa thể thích ứng kịp.

Cậu ngừng một chút rồi mới nghĩ lại những kết cục xấu nhất - thứ đã khiến cậu phiền hà cả sáng sớm hôm nay.

Người của giáo hội đã phát hiện ra manh mối và chuẩn bị bắt hai người bọn cậu đến nơi, có khi còn ban lệnh tử hình để đền mạng.

Cậu và Vlad, một là bị tử hình trong lúc đang bào chữa cho chính mình, hai là Vlad sẽ "bùng nổ" rồi giết chết tất cả mọi người.

Còn có một kết cục nữa đó là, sau khi bọn cậu chạy trốn, người của giáo hội vẫn truy lùng ra dấu vết.

Khi bào chữa xong xuôi thì bọn cậu sẽ bị giam trong tù, nhận án phạt mấy năm hoặc thậm chí mấy thập kỷ.

Vlad là người không cam chịu việc bị trói buộc.

Hắn sẽ tạo ra một trận mưa dông có thể phá hủy nhà tù để vượt ngục, trong quá trình đó hẳn là sẽ xuống tay với một vài vị quản giáo.

Hoặc là Vlad sẽ lại lựa chọn tự sát vì vô thức ép buộc cậu yêu hắn, hy sinh trở thành chú chim vừa hèn mọn vừa thấp kém trong lồng.

Cái kết khá khẩm hơn một chút đó là hai người bọn cậu chạy trốn thành công, sống yên ổn một đời với tâm trạng thấp thỏm lo âu.

Nhưng để kết cục ấy xảy ra, điều kiện tiên quyết đó là quân giáo hội phải lập tức rời khỏi trang viên như thể không phát hiện ra điều gì, cho bọn cậu đủ thời gian để chạy trốn.

Điều này dường như bất khả thi, vì Morren đã bắt đầu nghe thấy khá nhiều tiếng vó ngựa vang lên bên ngoài trang viên.

Có phải cậu lại làm sai rồi không?
Morren càng nghĩ càng khó chịu, còn thấy lòng mề nặng trĩu.

Cậu miết đi miết lại góc vở, trầm ngâm một lúc rồi nghiêm túc nhìn Vlad.

Sau đó cậu bỗng nhiên đứng lên, ôm lấy hắn bằng tất cả sức lực của mình.

Cậu vùi đầu vào vai hắn, dùng giọng nói chân thành nhất của mình để bày tỏ mong ước vô cùng quý giá từ tận đáy lòng: "Nếu như lần này lại bỏ mạng ở đây...! Em mong anh thật sự có thể trở thành một người biết cảm nhận được tình yêu, biết yêu, có một tình yêu bình dị, cũng biết làm thế nào để yêu người khác..."
Hoặc là thần linh.

Có lẽ kiếp sau cậu cũng không có cơ hội được giác ngộ sớm như bây giờ, rồi lại trở thành một "Morren" luôn mơ hồ về tương lai, khó có thể tiếp nhận được tình yêu cực đoan và mãnh liệt của thần linh.

Vlad không lên tiếng trả lời mà chỉ đưa tay xoa nhẹ lên gáy Morren, tựa như đang vuốt lông thú cưng nhỏ bé của mình.

"Tại sao chúng ta lại phải ly biệt?" - Hắn hỏi.

Morren không dám nói rõ ra, vì cậu sợ Vlad sẽ bị kích thích.

- Nếu như có người bắt được chúng ta, anh có thể đừng ra tay được không? Ít nhất là đừng giết chết bọn họ.

Thật ra trong lòng cậu cũng có nguyện vọng như vậy.

Nhưng cậu cảm thấy mấy lời này rất quá đáng, cũng tương đương với việc cậu đang yêu cầu Vlad giơ tay đầu hàng, cho nên mới không dám nói ra.

Vậy mà Vlad như thể đã nhận được câu trả lời từ sự im lặng của cậu.

Hắn bình tĩnh mở miệng: "Tôi chỉ là một người bình thường, khó mà chống lại được một đám người."
Hình như đây cũng là một câu trả lời không được ổn cho lắm.

Morren khá chắc rằng bọn cậu đã bước lên con đường tử vong.

Hay là từ khoảnh khắc cậu lựa chọn vạch trần tội nghiệt của Griffin trở đi, bọn cậu đã chắc chắn mất đi một tương lai xán lạn?
Thế nhưng Vlad lại lạc quan một cách không thể tưởng tượng nổi.

Hắn chậm rãi nói:
"Đừng sợ, từ lúc em chọn ở bên cạnh tôi, tương lai sẽ không xảy ra bất kỳ tai nạn nào nữa."

"Sẽ có ngày mai, cũng sẽ có tương lai." - Hắn ôm eo Morren và khẳng định.

"...! Tội phạm Vlad, tội phạm Morren, hành vi phạm tội của các người đã bị điều tra.

Lập tức giơ tay chịu trói, nếu không các người sẽ bị xử tử tại chỗ!"
Nghe được âm thanh vang vọng vừa nhỏ vừa loáng thoáng ở phía xa, Morren giật mình rời khỏi lồng ngực của Vlad.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, Vlad đã nắm thật chặt tay của cậu, sau đó kéo cậu bước ra ngoài.

Morren ra khỏi căn nhà đang che chắn cho mình trong sự hốt hoảng.

Cậu xuất hiện ở bên ngoài, cảm nhận được vô số ánh mắt đang tập trung vào mình và Vlad.

Cảnh tượng bị bao vây trong tưởng tượng của cậu không xảy ra, cách cậu vài ba mét lại là người thầy quen thuộc nhất của cậu - Tommy.

"Morren." - Tommy liếc qua hai bàn tay đang nắm chặt của cậu và Vlad khoảng một giây ngắn ngủi, khẽ nhíu mày rồi thở dài - "Bọn họ, các em giết bọn họ à?"
Morren khốn khổ gật đầu.

"Thầy có thể cho em cơ hội giải thích được không? Trên thực tế, Griffin là một người vô cùng độc ác.

Em đã viết xong đơn tố cáo, có lẽ nó sẽ được gửi đến vào ngày mai.

Griffin phát hiện ra rằng em biết bí mật của ông ta, cho nên mới định thuê người sát hại em.

Bởi vì tự vệ, em lỡ tay...! Tối hôm qua có sấm chớp rền vang, có một cái cây bị sét đánh bật gốc rồi đúng lúc đổ xuống người của bọn họ."
"Là cậu làm, hay là Vlad?" - Fox chất vấn.

Trông bọn họ có vẻ không nghi ngờ rằng cậu đang đổ tội cho Griffin, hệt như đã nắm được tin tức gì đó.

Morren gắng sức nhéo tay Vlad một cái rồi giành lời: "Là tôi! Sau khi mọi chuyện kết thúc, Vlad đúng lúc đi ngang qua.

Tôi quá hốt hoảng cho nên mới nhờ cậu ấy giúp đỡ.

Cậu ấy chỉ bị liên lụy mà thôi."
Cậu dám cam đoan rằng, việc cậu ra tay hay Vlad ra tay sẽ ảnh hưởng rất lớn đến phán quyết cuối cùng, cũng sẽ mang đến hai bản án có tính chất hoàn toàn khác biệt.

"Cây cối có thể khiến thi thể của người ta bị dập nát đến mức kia à?!" - Hình như Fox vẫn vô cùng nghi ngờ.

Mặc dù ông ta đang trả lời Morren, nhưng ánh mắt giận dữ vẫn đang nhìn chằm chằm Vlad.

"Cây cối không thể, thì sao chúng tôi có thể đây?" - Morren cố gắng tỉnh táo hết mức - "Tôi chỉ đâm Griffin một dao trong lúc ông ta đang cố ý giết tôi mà thôi."
Fox á khẩu, nhưng đôi mặt trợn trừng của ông ta vẫn chứa đầy vẻ dò xét.

"Tại sao không đi tự thú?" - Tommy trông có hơi thất vọng - "Morren, em chỉ nghĩ rằng bản thân sẽ bị trừng trị và phạt tội.

Nhưng em lại không tin tưởng lời phán xét của thần linh, không tin tưởng sự công bằng, chính trực, niềm thương xót và sự thuần khết của ngài."
"......"
Morren không nói gì.

Cậu cũng không thể nói được.

Bởi vì thần linh đâu có ở trên trời để xét xử nhân gian, ngài đang đứng ngay bên cạnh cậu mà.

Với cả vốn dĩ thần linh cũng không có bốn phẩm chất như lời thầy Tommy đã nói.

Ngài thiên vị một người..


Bình Luận (0)
Comment