Thần Lộ – Tam Thủy Nhất Phiên

Chương 17

Ngoài miệng thì nói là muốn chơi toàn bộ tư thế một lần.

Nhưng ngay từ khi Trình Yến chuẩn bị đổi một tư thế mới thì Bàng Tiểu Lộ đã nỉ non xin tha.

“Từ bỏ…Không thể làm nữa” Sắc mặt cô tái nhợt, “Thắt lưng sẽ bị gãy mất!”

Trình Yến nheo mắt suy xét một hồi lâu rồi mới hừ lạnh một tiếng, khom lưng ôm Bàng Tiểu Lộ tắm rửa đi.

“Đúng là tên điên mà……” Được anh ôm vào lồng ngực bôi sữa tắm rồi mà cô vẫn không quên nhỏ giọng lẩm bẩm, đôi mắt mệt mỏi híp lại.

Trình Yến nhẹ nhàng nhéo lên eo cô một cái.

Biểu tình nhu hòa hẳn đi.

----

Sáng hôm sau khi hai người vừa ra cửa liền gặp được cặp đôi tối hôm qua.

Trình Yến cau mày muốn tránh họ nhưng đối phương đã nhanh chóng bước tới mỉm cười.

“Này --” Người đàn ông vừa lên tiếng vừa nhìn chằm chằm Bàng Tiểu Lộ, cô gái bên cạnh cũng không có phản ứng gì, chỉ lén lút liếc mắt nhìn Trình Yến.

-- Không có biện pháp nào khác. Trình Yến quá hung dữ, chẳng ai dám nhìn thẳng vào anh hết.

Bàng Tiểu Lộ hơi hoảng sợ, nửa người nấp sau lưng Trình Yến, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt mỉm cười lịch sự với đối phương.

Trong lòng không ngừng chửi thầm: Thế quái nào sao lại gặp bọn họ nữa!

“Chúng tôi không có ý xấu gì hết!” Người đàn ông nhanh chóng thanh minh, sau đó từ trong túi lấy ra hai tấm vé mời tham gia hội quán suối nước nóng, nhét vào tay Trình Yến, “Nếu hai người muốn… Ở đây không có nhiều người đâu… Dành chút thời gian tới chơi…”

Biểu tình rất là háo hức.

Trình Yến hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái.

Mẹ nó!! Còn chưa từ bỏ ý định nữa.

Phải dứt khoát ở trước mặt hắn thao Bàng Tiểu Lộ một lần để cho hắn biết rằng mối quan hệ giữa bọn họ không có ai có thể xen vào.

Trình Yến ôm cục tức trở về nhà sắp xếp lịch trình.

Quyết định qua vài ngày nữa sẽ đưa cô đi ngâm suối nước nóng, chuyến đi kéo dài ba ngày hai đêm.

Tới ngày xuất phát, Trình Yến xách theo hành lý cùng Bàng Tiểu Lộ ra cửa.

Trước khi đi cô còn nhét bikini vào vali khiến anh trừng mắt lấy nó ra, “Đi với anh thì mặc cái này làm gì?!”

…… Nói cũng đúng, cuối cùng cũng đều phải cởi ra hết. Vẻ mặt của cô như sống không còn gì luyến tiếc.

Hơn nữa, lỡ mang theo không chừng lại khiến anh khám phá ra mấy kiểu chơi kỳ lạ

Vẫn là buông tha cho cái bikini kia đi.

Trình Yến một tay xách hành lý, một tay nắm lấy tay Bàng Tiểu Lộ.

Nhìn cảnh tượng này khiến cô nhịn không được mà tới gần thêm một chút rồi ôm chầm lấy cánh tay anh.

Trình Yến khó hiểu nghiêng đầu nhìn Bàng Tiểu Lộ.

Sao đột nhiên lại làm nũng thế này.

Anh không suy nghĩ gì nhiều mà lập tức cong lưng, vững vàng dùng một tay bế cô lên.

Bàng Tiểu Lộ trợn mắt há hốc mồm.

Trình Yến cau mày ước lượng cân nặng, “Sao lại nhẹ như thế?!”

“Nhẹ cái đầu anh! Mau thả em xuống!” Cô không dám giãy giụa — không phải vì sợ ngã mà sợ anh bị thương.

“Đừng nháo.” Trình Yến ôm cô đi một đường từ chung cư tới chỗ taxi, hoàn toàn coi nhẹ ánh mắt kinh ngạc của người khác.

Bàng Tiểu Lộ tận lực che mặt lại, cố gắng cuộn người hết mức có thể, giả vờ làm một con búp bê cỡ lớn.

Thật sự là quá xấu hổ.

Vừa lên xe, Trình Yến liền lấy từ trong túi xách ra một chiếc bánh kem nhỏ do anh tự làm rồi nhét vào tay Bàng Tiểu Lộ.

Tài xế về ở phía trước vốn định nói gì đó nhưng vừa thấy bộ dạng cười tủm tỉm của Trình Yến lại nhất thời không dám mở miệng.

Cậu thanh niên đó rõ ràng là đang cười nhưng sao lại đáng sợ như vậy.

Bàng Tiểu Lộ dựa vào lòng ngực của Trình Yến ăn bánh kem.

Biểu tình lười biếng uể oải như sắp chìm vào giấc ngủ.

“A Yến, tay nghề của anh càng ngày càng tốt.” Cô mơ màng khen anh một câu.

Cũng không biết là đang nói đến bánh kem hay là bàn tay vẫn luôn ở sau eo cô mát xa.

“Còn em thì càng ngày càng lười.” Trình Yến cười lạnh một tiếng, “Cái gì cũng không làm, ngoại trừ anh ra thì còn ai có thể nuôi nổi em.”

“Không ai không ai hết.” Cô mơ màng sắp ngủ nhưng miệng vẫn không quên dỗ người, “A Yến là tốt nhất, em vô dụng như vậy, chỉ có anh là cần em thôi.”

Bàng Tiểu Lộ vừa dứt lời thì khuôn mặt Trình Yến liền tối sầm.

Anh nói cô vô dụng thì được.

Nhưng người khác thì không thể nói, ngay cả chính cô cũng không được.

Bàng Tiểu Lộ thấy phản ứng của Trình Yến đột nhiên ảm đạm hẳn nên liền xoay đầu dùng đôi môi dính đầy kem hôn lên má anh một cái, hôn xong lại nhìn anh cười ngốc.

Trình Yến cau mày rút khăn giấy ra lau mặt sạch sẽ, sau đó hừ một tiếng, ấn cô vào trong lồng ngực tiếp tục xoa eo.

Thật ra thì đồ ngốc này cũng có rất nhiều ưu điểm, vẻ ngoài dễ thương, đáng yêu, biết làm nũng, tuy rằng có hơi chậm chạp nhưng vẫn rất biết thức thời.

Bất quá những lời này anh sẽ không nói ra, nếu cô biết được khẳng định kiêu ngạo quá mức, có khi lại đi ra ngoài thông đồng với người khác, hừ.
Bình Luận (0)
Comment