Bàng Tiểu Lộ đi bên cạnh Trình Yến một cách thận trọng, suốt cả một đường đều cúi đầu không dám hé răng.
Từ sáng đến giờ người này cứ như vậy.
Khuôn mặt u ám, không nói bất kỳ lời nào, cũng không cho cô rời tầm mắt.
Bàng Tiểu Lộ thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nếu là người bình thường hẳn là sẽ phát giận nhưng cô lại rất sợ.
Đương nhiên là cô vẫn có chút nổi nóng nên đã không cố ý dỗ dành lấy lòng Trình Yến.
Suốt một đường trầm mặc cuối cùng cũng đến cửa nhà Bàng Tiểu Lộ.
Lúc này Trình Yến mới tức giận mở miệng, “Cậu không có gì để giải thích với tôi sao?!”
“?!” Muốn cô giải thích cái gì chứ?!
Thằng cha này bị bệnh hả?! Bàng Tiểu Lộ phồng má bĩu môi.
Trình Yến càng nổi điên.
Anh còn chưa kịp tính sổ mà cô đã giả bộ làm ra vẻ đáng yêu cho qua chuyện sao!? Đừng có mơ! Anh tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua như vậy! “Tự mình ngẫm lại xem sáng nay đã làm cái gì!”
Sáng nay cô có làm cái gì sao?!
Bàng Tiểu Lộ bị mắng vô cớ nên tức giận đến mức hốc mắt phiếm đỏ.
Tuy tính tình của Trình Yến không tốt lắm nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ dùng giọng điệu hung ác như vậy nói chuyện với cô.
“…… Khóc cái gì chứ!” Anh trầm mặc một hồi lâu mới đưa tay thô lỗ đè đè khóe mắt cô lại “Không được khóc!”
Ngữ khí của Trình Yến vẫn cáu kỉnh như ban nãy nhưng tông giọng đã hạ thấp xuống nhiều.
Bàng Tiểu Lộ ủy khuất đánh lên tay anh, “Tôi không có khóc! Hơn nữa tôi có làm cái gì đâu mà……”
Trình Yến lập tức trừng mắt. “Cậu còn dám cãi, tôi đã thấy hết rồi!”
Đại ca, anh thử nói cho tôi nghe một chút xem anh đã thấy cái gì!
“Tên kia vừa nhìn là biết không phải kiểu người tốt lành rồi!” Trình Yến hung tợn mà trừng mắt, sau đó dùng sức xoa xoa hai má phình phình phấn nộn của cô, “Vậy mà cậu còn dám nhận đồ của hắn ta! Về sau không được tới gần hắn, biết chưa?!”
“Tôi nhận…… Ý cậu là lớp trưởng của lớp 1 hả? Cậu ta tới đưa tài liệu của câu lạc bộ mà?” Bàng Tiểu Lộ xoa xoa gò má bị véo đến đỏ ửng của mình, “Vì chuyện này mà cậu nổi nóng cả một buổi sáng sao?”
Trình Yến tức giận nắm chặt tay như là muốn chửi thề tới nơi…… Nhưng lại không thể mắng thành lời trước mặt cô, “Hắn ta có thể đưa cho người khác mà!” Rõ ràng trong lớp bọn họ có rất nhiều người tham gia câu lạc bộ đó.
Mắt thấy Bàng Tiểu Lộ còn định nói gì đó để biện minh — Trình Yến dứt khoát vươn tay che miệng cô lại.
Tuy rằng Bàng Tiểu Lộ có hơi mũm mĩm.
Nhưng khuôn mặt cô lại khá nhỏ. Một nửa bên dưới đều bị anh che kín mít.
Đôi môi mềm mại áp vào lòng bàn tay nóng hổi.
Nóng đến mức cả khuôn mặt cô bất giác đỏ ửng.
Trình Yến lặng lẽ buông tay ra rồi tức giận nói thêm một câu, “Ngoan ngoãn một chút đi! Đừng có suốt ngày dụ dỗ người khác!”
Mẹ nó! Cô dụ dỗ ai bao giờ chứ? Bàng Tiểu Lộ trợn mắt há hốc mồm. Uổng công vừa rồi cô còn động tâm với anh! Thôi cứ coi như là mình bị rối loạn nhịp tim đi!
Chỉ có đồ ngốc mới đi động tâm với tên tâm thần này, hừ.
Bàng Tiểu Lộ tức giận đi vào nhà, vừa lúc gặp mẹ cô ở phòng khách.
Mẹ Bàng sở hữu một thân hình mảnh mai yểu điệu do được chăm sóc vô cùng tốt.
Bà nhìn con gái mình từ đầu đến chân với ánh mắt phức tạp.
“…… Mẹ?”
Mẹ Bàng cười cười nói, “Con gái yêu, không sao hết, mẹ sẽ không nói với ba là con yêu sớm.”
“ĐM! Ai yêu sớm chứ?!”
“Đừng có chửi tục, lỡ dọa người ta chạy mất thì phải làm sao bây giờ!”
“……”
Từ nhỏ Bàng Tiểu Lộ đã bị mẹ ghét bỏ dáng người nên chỉ đành im lặng ủ rũ mà trở về phòng trùm chăn.
…… Cô không hề tự ti nha.