Thần Long Điện

Chương 26


Mà lúc này, Khương Thái Xương nhíu mày nhìn Tiêu Chiến, nhìn nửa ngày sau, hồ nghi mở miệng hỏi: “Cậu là cái dư nghiệt Tiêu gia năm đó?”Mắt lạnh Tiêu Chiến nhìn Khương Thái Xương, nói: “Không sai! Tôi chính là Tiêu Chiến!”Ánh mắt Khương Thái Xương ngưng trọng cùng căm ghét!Khương Mỹ Nghiên lại là kinh ngạc đầy mặt, rồi sau đó chuyển biến âm lãnh cười nhạo cùng châm chọc, chỉ vào Khương Vũ Nhu quỷ trên mặt đất khôngOanh!Những lời này vừa ra khỏi miệng, trực tiếp làm Khương Thái Xương củng Khương Mỹ Nghiên sững sờ ở tại chỗ!ngừng khóc thút thít nói: “Hay cho cô Khương Vũ Nhu! Cô cư nhiên còn mang phế vật về à? Cô đây là muốn làm gì? Muốn tới Khương gia đòi nợ sao? Cô còn ngại làm hại Khương gia chưa đủ thảm sao?”“Không phải, không phải.

" Khương Vũ Nhu khóc đến nức nở, không ngừng lắc đầu, bắt lấy vạt áo Tiêu Chiến, ngẩng đầu, mắt ngập nước nói: “Tiêu Chiến, cầu anh.

"Tuy rằng Khương Vũ Nhu chỉ là nói một câu đơn giản như vậy nhưng Tiêu Chiến hiểu rõ, nhíu mày lùi ra sau.

Anh muốn kéo Khương Vũ Nhu, nhưng người phụ nữ này cũng là tính tình quật cường.

Khương Thái Xương hử lạnh vài tiếng, nâng bước rời đi!Khương Vũ Nhu nhanh chóng bắt lấy ống quần Khương Thái Xương, khóc lóc kể lể nói: “Ông nội, cầu xin ông, Vũ Nhu có việc cầu ngài! ! Giúp giúp con, cứu Cacao, cứu Tiêu Chiến huhuhu.

”“Cút ngay!” Khương Mỹ Nghiên lập tức đẩy Khương Vũ Nhu ra, rất là chán ghét mắng nói: “Tiện nhân! Khương gia chúng ta sẽ không giúp cô cùng tiện loại kia! Chuyện của các người chúng ta đã nghe nói! Đắc tội nhà họ Kim, đó là các người tự chuốc lấy! Một nhà ba người các cô liền chờ chết đi“Không, không cần! ! Ông nội, cầu xin ngài, chỉ có ngài mới có thể cứu chúng ta, cầu xin ngài.


" Khương Vũ Nhu quỳ bò đến trước mặt Khương Thái Xương, đau khổ cầu xin.

Nhưng là, trên mặt Khương Thái Xương không hề có thần sắc thương hại, lưu lại một câu: “Khương Vũ Nhu! Cô cùng Khương gia đã không có bất luận quan hệ gì! Khương gia cũng sẽ không vì cô đi mà đắc tội Nhà họ Kim Tô Hàng! Cô từ bỏ hy vọng này đi!"Nói xong, Khương Thái Xương trực tiếp nhấc chân rời đi, lưu lại cô quỳ trên mặt đất phía sau, Khương Vũ Nhu ở trong gió lạnh không ngừng khóc thút thít.

Một phút này, Khương Vũ Nhu tan nát cõi lòng, trong lòng cô hình ảnh người ông vẫn luôn cao lớn vẫn luôn dễ gần dễ thân, vẫn luôn sủng ái hoàn toàn rách nátCô tuyệt vọng.

“Ông nội! Huhuhu ông nội, là Vũ Nhu không đúng, cầu ngài tha thứ Vũ Nhu, cầu xin ngài, giúp giúp Vũ Nhu.

" Khương Vũ Nhu quỳ trên mặt đất, đối với Khương Thái Xương đã lên xe Bentley không ngừng mà khóc kêu.

Nhưng là, xe trực tiếp đi, không hề có ý dừng lại.


Ánh mắt Tiêu Chiến lạnh nhạt, mắt nhìn chiếc xe rời đi, trong lòng đã đem Khương gia xếp vào danh sách tử vong!Rồi sau đó, anh đi đến trước mặt Khương Vũ Nhu, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm người phụ nữ số khổ này.

“Huhuhu, Tiêu Chiến, ông nội không cần em, ông nội không yêu Vũ Nhu huhuhu, en không còn ông nội, không có có ông nội thương yêu che chở nữa huhuhu.

" Khương Vũ Nhu nép trong lòng ngực Tiêu Chiến, khóc không thành tiếng, hoàn toàn khóc thành lệ nhân.

Tiêu Chiến gắt gao ôm cô, nói: “Vũ Nhu, em còn có anh, còn có Cacao! Khương gia sẽ không không cần em, một ngày nào đó, bọn họ sẽ cầu em trở về Khương gia! Tin tưởng anh! Thật sự! Nhất định sẽ như vậy!”Tựa hồ là lo lắng Khương Vũ Nhu không tin, Tiêu Chiến liên tiếp nói.

“Huhuhu.

" Khương Vũ Nhu không ngừng khụt khịt, rồi sau đó ngẩng đầu, mắt ngập nước nhìn Tiêu Chiến, hỏi: “Thật vậy không? Em còn có thể về lại Khương gia sao? Em còn có thể nhìn thấy ba mẹ, nhìn thấy ông nội sao?”“Ừm! Sẽ!” Tiêu Chiến nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt Khương Vũ Nhu, rồi sau đó một tay bế cô kiểu công chúa lên, dọc theo đường đi.

.

Bình Luận (0)
Comment