Thần Long Ở Rể

Chương 109



Hồ Lâm biết Vinh Y Tiếu chính là muốn mình bẽ mặt trước mọi người, cũng là cách dìm Hồ gia xuống đáy.
“Vinh thiếu, dường như cậu quên Hồ Tiêu cũng là đại diện Hồ gia… hay là muốn nói là cậu coi thường Hồ gia chúng tôi.” Hồ Lâm nhíu mày nói.
Quả thật Vinh thiếu, Trần tiểu thư chính là đại diện gia tộc bọn họ, Hồ Tiêu cứ xem như là kẻ vô dụng, nhưng vẫn là đại diện Hồ gia.
“Kìa, ông Hồ… ông nói gì thế.

Hồ Tiêu chẳng phải còn nằm viện? Tôi đây là quan tâm mọi người.

Sao có thể nói là coi thường, chính là quan tâm.” Vinh Y Tiếu cười trừ nhìn Hồ Lâm.
“Cậu xem đi, ngu ngốc.

Ông Hồ cùng Hồ thiếu đều ở thành phố Gia, sao lại đi một vòng lớn như vậy.

Đều tại cậu làm việc thất trách.” Vinh Y Tiếu quát thuộc hạ.
Nhưng lại xem như chẳng có gì.
“Ông Hồ, đến cũng đến rồi.

Xem như Vinh Y Tiếu tôi làm việc quá nguyên tắc, thiếu linh hoạt.


Ông đừng giận.”
Vinh Y Tiếu bày ra bộ dạng bất đắc dĩ.
Đây là muốn gì?
Chính là nói Hồ Lâm không xứng vẫn là không xứng, chỉ là nên linh hoạt để Hồ Lâm tham gia.
Ông ta tức đến đỏ mặt, nhưng phải nhịn.
Dù sao đây là tiệc bọn họ tổ chức chào đón Chiến thần, nếu ông ta làm loạn thật thì có thể gây đến phiền toái.
Chọc cho vị ‘Chiến thần’ kia không vui cũng không có chỗ tốt.
Xem như vì lợi ích gia tộc, ông mặt dày làm vị khách không mời mà tới.
Vinh Y Tiếu nhìn Hồ Lâm nén giận, cảm giác vô cùng thoải mái, nhiều lần hắn ta cũng ăn thiệt dưới tay Hồ Lâm.
Nay có cơ hội châm chọc, hắn ta không tận lực mỉa mai cũng vì là tiệc chào đón Chiến thần, nếu không hắn tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này.
“Xin hỏi Vinh thiếu, vị Chiến thần…”
“Tôi cũng muốn diện kiến ngài ấy.

Nếu không lại là thất lễ…”
Hồ Lâm nghiêm túc hói.
Lý do này làm Vinh Y Tiếu cũng không thể từ chối.
Người ta là muốn lễ phép với Chiến thần, hắn ngăn cản còn không phải là rước họa, mà lại làm mọi người nghĩ hắn chèn ép.
“À, Chiến thần vừa rồi đã xử lý chút việc, lát nữa sẽ quay lại.

Tôi sẽ giúp ông giới thiệu một chút.” Vinh Y Tiếu cười nói.
Trong lòng lại đang gấp gáp muốn đẩy nhanh kế hoạch của mình, tuyệt đối không cho Hồ gia cơ hội làm gì.
“Ồ, tôi sẽ đợi.” Hồ Lâm nhìn một vòng.
Quả thật không có ‘Chiến thần’, tuy ông ta chưa từng gặp qua, nhưng nhìn biểu cảm cùng thái độ của mọi người, ông ta biết Vinh Y Tiếu không gạt mình.
Mà lúc này, mọi người còn đang bàn bạc xem làm sao để kéo gần quan hệ với Chiến thần.
Thì Hồ Cửu ở khu căn cứ phía Tây đã nắm được mọi thông tin, bao gồm cả vị ‘Chiến thần fake’ kia.
“Chiến thần là danh xưng mà ai cũng dám nhận sao? Thật to gan.” Túc Trì tức giận mắng.
“Ngài ra lệnh đi.

Chúng tôi sẽ xông vào đó cho tên giả mạo kia biết thế nào là Chiến thần.” Lão Lý hăng hái nhất.
Hữu Thủ nhìn mọi người, lại suy nghĩ một chút: “Không cần! Chẳng phải bọn người kia đang bị hắn lừa? Chúng ta cứ chờ kịch hay thôi.”
Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ mỉm cười gật đầu.
“Có chút tiến bộ.”
Hữu Thủ nghe vậy thì gãi gãi đầu, cảm thấy có chút thành tựu.
“Nhưng uy danh của Chiến thần sẽ bị ô uế.” Thanh Ngũ nhíu mày không đồng ý.

“Mọi người quên điểm mấu chốt rồi.

Có sự nhúng tay của bọn người gia tộc thần bí kia…” Hồ Cửu cười nói.
Mọi người nhìn nhau, hơi mơ hồ.
“Họ là muốn Chiến thần thật ra mặt.

Tên Chiến thần giả kia… chỉ là con tốt thí mà thôi.” Lão Lý chợt hiểu ra.
Hồ Cửu cùng Hữu Thủ gật đầu.
“Nhưng uy danh của Ngài sẽ bị ảnh hưởng.” Túc Trì lo lắng.
“Nói các cậu ngốc còn không nhận.

Chiến thần là bảo mật, còn tên giả mạo kia xem như bẫy chuột đi.

Đám chuột tham ăn thì phải chết.”
Mọi người lại lần nữa nhìn nhau.
“Long chủ… Ngài…” Hữu Thủ cũng không gọi Hồ Cửu là Chiến thần nữa.
“Đúng, tôi là Long chủ.

Vậy Chiến thần kia… liên quan gì tôi? Hoặc cứ cho Chiến thần bị ô uế, lão già phía trên kia cũng không ngồi im.

Có lẽ gia tộc bí ẩn này… đang có chuyện gì khá gấp gáp.

Nếu không cũng không đánh cược như vậy.” Hồ Cửu mỉm cười nói.
“Túc Trì, cậu có thiệp mời?” Hồ Cửu chợt hỏi.
“Vâng.

Họ có gửi một thiệp mời.” Túc Trì thành thật đáp.
“Tôi với cậu thử đến xem nào.

Tôi muốn xem bọn họ dùng người thế nào để giả danh Chiến thần…” Anh cười cười nói.
Thực sự anh khá tò mò về kẻ có đủ can đảm giả danh Chiến thần kia.
Nói xong anh đi ra ngoài, Túc Trì nhanh chóng đi theo.
Mọi người nhìn theo cả hai, có cảm giác vô cùng bất đắc dĩ.
Họ cũng tò mò nha, không thể đưa họ đi cùng sao?

“Giải tán.

Ai về nhà nấy, ai làm việc nấy.” Hữu Thủ xua xua tay thở dài.
Mọi người liếc anh ta.
Hữu Thủ rụt cổ co chân bỏ chạy.
Thật may nha, lúc nào anh ta cũng là người dọn tàn cuộc.
Tại khu phòng Bungalow trong vườn cây khu Resort Bạch Ngọc, một gian phòng Bungalow nằm sâu trong giữa khu vườn đang sáng đèn.
“Trần tiểu thư, đợi lâu sao?” Trình Vũ mở cửa phòng thấy bóng dáng Trần Giai Linh chờ sẵn thì cười nói.
“Đợi Ngài… đáng giá.” Ánh mắt cô ta sáng lên.
Trình Vũ là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, hắn rất biết nắm bắt tâm lý đối phương, mà là phụ nữ thì càng dễ dàng.
Trần Giai Linh cũng không phải kẻ dễ đối phó, chỉ là cô ta mặc định Trình Vũ chính là Chiến thần.
Cho nên chỉ chăm chăm tìm cách đạt được mục đích, vì vậy càng dễ lọt vào bẫy của hắn ta.
“Trần tiểu thư hẹn tôi ở đây… là chuyện gì khó nói?” Trình Vũ giả vờ không hiểu, cũng không tỏ ra dài dòng.
Trực tiếp hỏi Trần Giai Linh.
“Thật ra… tôi luôn ngưỡng mộ Chiến thần từ lâu.

Nay được gặp Ngài, muốn riêng tư gặp Ngài để thỏa lòng mong mỏi.” Trần Giai Linh trưng ra thần sắc mến mộ.
Nhưng cô ta vẫn giữ khoảng cách với Trình Vũ.
“Ồ, vinh dự.”
“Tôi có nghe nói qua, Trần gia gặp khó khăn trong việc đạt phiếu tín nhiệm ở chỗ đám lão già Hội đồng?” Trình Vũ ngồi xuống ghế đối diện Trần Giai Linh.
Hắn ta nắm rõ vấn đề từng gia tộc trong tay.
Cũng không phải hắn tài giỏi, mà do người thuê hắn đóng giả Chiến thần đã yêu cầu hắn đọc và học thuộc.
Còn cho hắn đặc quyền, dù bọn người này cho gì cũng nhận, càng khuếch đại tên tuổi Chiến thần nhận lợi ích từ bọn người đại gia tộc, thì hắn càng được nhiều tiền.
Tốt thôi! Lừa đảo là nghề của hắn!
Hưởng thụ cũng là bản chất của hắn!
Tay Trần Giai Linh run lên, đây là…
“Ý Ngài…”
“Tôi có thể có ý gì chứ?” Trình Vũ ngắt lời cô ta..


Bình Luận (0)
Comment