Thần Long Ở Rể

Chương 125



Các khách mời dự tiệc tối đã có mặt đông đủ từ sớm, mà Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu cũng nhanh chóng đến đây.
Hồ Lâm vẫn không yên tâm với thái độ của Hồ Tiêu, ông ta đã nhanh chóng điều Dung Vị tới.
Dù sao trong giới thượng lưu cùng giao tiếp quan hệ song phương thì Dung Vị cũng xem như là người có tài.
Mà Hồ Tiêu vẫn cần có sự giúp đỡ của Dung Vị.
“Dung Vị, đi theo Hồ Tiêu, giúp nó một chút giao tiếp với mọi người.”
“Cháu còn nên nghe theo Dung Vị, ở đây không phải chỗ cho cháu diễu võ dương oai.”
Hồ Tiêu sau khi bị Hữu Thủ làm nhục trước mặt mọi người, tính tình không hề bớt kiêu căng đi, ngược lại vẫn một vẻ không xem ai ra gì.
“Gì chứ? Sao lại nghe theo hắn? Chỉ là một con chó mà thôi, có quan trọng vậy không.”
“Hay chú quên tôi mới chính là Hồ thiếu, một kẻ ăn bám Hồ gia còn đứng đây chỉ dạy tôi làm gì sao?”
Nhìn dáng vẻ Dung Vị, Hồ Tiêu lại chướng mắt không thôi.
Hắn ta không thể hiểu đám lão già Hồ gia cùng người chú Hồ Lâm này cũng mình bị gì nữa.

Hồ gia cũng chưa suy tàn, từ khi nào cần mấy kẻ vô danh tiểu tốt này chứ.
“Hồ Tiêu! Bị người ta dạy dỗ tới mức mất mặt ngoài đường, còn chưa tỉnh ra sao?” Hồ Lâm tức giận.
Ông ta thừa biết cái đức hạnh của đứa cháu này, nếu không vì nó là hy vọng duy nhất của Hồ gia thì có thể ông ta cũng mặc kệ.
Lúc ông còn định nói gì đó thì đã thấy bóng dáng Hồ Cửu cùng Túc Trì đi vào buổi tiệc.
Hồ Tiêu theo tầm mắt ông nhìn lại, thấy Hồ Cửu thì nhận ra chính là người đi cùng kẻ điên kia.
“Chú, nhìn đi! Là nó, thằng khốn đó chính nó cùng một tên nữa đã sỉ nhục cháu.”
Hồ Lâm nhìn theo hướng Hồ Tiêu, hiển nhiên cũng hiểu ra vấn đề.
“Cháu chắc chắn mình không trêu chọc người ta chứ?”
Ông ta biết rõ, Hồ Cửu kia chán ghét Hồ gia, nhưng sẽ không vô cớ ra tay.
Huống hồ, hiện tại ông ta cũng không dám manh động mà ra tay với Hồ Cửu.
Ăn thiệt lần trước đủ để ông ta phải nhớ rõ.
“Người kia sao?” Dung Vị lại nhíu mày thật chặt.
Anh ta cho rằng bản thân tuy là con chó Hồ gia, nhưng chí ít cũng được như trợ lý Bác.
Dù là ở đâu, trong hoàn cảnh nào cũng sẽ có sự tôn trọng nhất định.
Chỉ là hiện giờ, Hồ Cửu có thể hiên ngang đi vào tiệc, còn anh ta? Lại chỉ có thể đi theo sự sắp xếp.
“Anh quen sao?” Hồ Tiêu cũng nhướng mày nhìn biểu cảm của Dung Vị.
Dung Vị nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó lại cúi đầu hơi liếc nhìn Hồ Lâm.
“Cũng không hẳn là quen.” Giọng nói hơi gượng gạo của Dung Vị làm cho Hồ Tiêu nghi hoặc.
Hắn tuy là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng không có nghĩa là hắn ngu ngốc hoàn toàn.
Ít nhất nhìn ra dáng vẻ Dung Vị vô cùng lúng túng khi gặp kẻ kia.
Trong đầu hắn ta chợt lóe lên một tia tự đắc có tính toán.
“Dung Vị phải không? Lúc nãy xem như tôi quá lời.”
“Anh xem đi, tôi cũng là vì bị sỉ nhục mà ra nông nỗi như vậy.


Haizzz.

Anh quen hay không quen cũng không sao, anh nghĩ xem nên làm gì để trừng trị hắn?”
Hồ Tiêu đổi thái độ với Dung Vị.
Nhìn thấy vậy Hồ Lâm có dự cảm không tốt.
“Hồ Tiêu! Người mà cháu muốn trừng trị đang đi với Túc Trì, thuộc Túc gia quân.

Nếu như Túc Trì kia muốn cháu chết, Hồ gia có bao nhiêu thực lực cũng không cứu được!”
Ông vẫn nên cảnh cáo đứa cháu này, nếu không nó sẽ kéo Hồ gia vào thế không thể vãn hồi.
“Túc gia quân?”
Dung Vị ngẩn người, bất ngờ nhìn về người đi cùng Túc Trì, lại còn đi song song.
Có thể thấy Hồ Cửu với người kia vô cùng thân thiết, hoặc ít nhất là Hồ Cửu được Túc Trì coi trọng.
“Hồ Tiêu! Mình cháu chết cũng thôi, đừng kéo Hồ gia vào.”
Hồ Lâm nghiêm túc cảnh cáo.
“Coi chừng nó cho tôi.

Nếu cảm thấy không ổn, cho vệ sĩ lôi nó về khách sạn, ngày mai tống về phương Bắc.” Nói xong ông rời đi.
Dù không thích Hồ Cửu nhưng vì Hồ gia, ông ta vẫn muốn làm quen với Túc Trì.
“Chào Ngài Túc, tôi là Hồ Lâm.”
Ông ta cúi đầu, lịch sự cùng lễ phép.
“Ông sống cũng quá mệt mỏi rồi.” Hồ Cửu đi ngang qua ông ta.
Giọng nói vừa đủ chỉ để ông ta nghe thấy.
Bất giác Hồ Lâm hơi rùng mình, nhưng đứng trước Túc Trì, ông ta cũng không dám có cử chỉ gì khác lạ.

“Tôi đi nơi khác một lát.” Hồ Cửu để lại Túc Trì.
Bản thân thì đi về phía Hồ Tiêu, đây là muốn khiêu khích, vô cùng khiêu khích.
Lúc này Vinh Thúy Hà cũng vào phòng tiệc, tuy cô ta không xinh đẹp bằng Trần Giai Linh, nhưng khí chất của cô thì không hề thua kém.
Dù là chi thứ hai nhưng suy cho cùng Vinh Thúy Hà cũng rất có cá tính, nếu chi chính Vinh gia không lấy cả gia đình cô uy hiếp, thì có lẽ cô đã không tới đây.
Rất nhanh Hồ Tiêu quên mất Trần Giai Linh, ánh mắt hắn dán lên người Vinh Thúy Hà.
“Cô ta…” Hồ Tiêu thì thầm như muốn hỏi Dung Vị.
“Là Vinh tiểu thư, thuộc chi thứ của Vinh gia.

Tuy là chi thứ nhưng rất có tiềm năng, năng lực cũng rất tốt.” Dung Vị giải thích.
Hồ Cửu đi về phía Hồ Tiêu, càng gần hơn, anh đến gần Hồ Tiêu cũng không vì lý do châm chọc gì đó.
Mà còn vì Dung Vị đang đứng cạnh Hồ Tiêu.
“Vẫn ổn?” Hồ Cửu hỏi ngắn gọn không đầu không đuôi.
Dung Vị nhìn anh, cảm giác có chút tội lỗi cùng khó xử, nhưng nhen nhóm vẫn là sự ganh tỵ.
“Hừ, mày cũng vào được đây xem như là phúc phần đi, đừng gây hấn với tao.” Hồ Tiêu tuy tức giận nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.
Hắn tuy không thích Hồ Lâm nhưng cũng biết những gì Hồ Lâm nói là thật, vẫn là kiềm chế một chút.
“Tôi không hỏi cậu.”
“Tôi hỏi cậu đấy!”
Hồ Cửu khinh thường không thèm nhìn Hồ Tiêu, ánh mắt nhìn thẳng Dung Vị..


Bình Luận (0)
Comment