Thần Long Ở Rể

Chương 149



Hồ Cửu có chút không tự nhiên lắm.
“Cô Bạch đến đây làm gì?”
“Em… sao lại xưng hô như vậy.”
Bạch Thố cúi đầu có chút buồn, nhưng khi ngẩng đầu lên cô lại vui vẻ trở lại.
“Không sao! Dù sao em ở đó cũng không có gì, muốn đến đây một chút.

Vả lại mọi người đều nói em cần ra ngoài mở mang tầm mắt một chút.”
Nói xong Bạch Thố không quên nhìn Hồ Cửu, cảm giác khí tức trên người Hồ Cửu có chút khác.
“Ừm, đến cũng đến rồi.

Để Hữu Thủ cùng Túc Trì thu xếp đi.”
Hồ Cửu nói xong thì đi nhanh ra ngoài.
Nhanh tới mức Túc Trì còn nghĩ rằng Hồ Cửu là đang chạy trốn đó.
“Anh Túc Trì, anh ấy thực sự… không giận chứ?”
Bạch Thố ánh mắt hơi thất vọng nhìn phía Hồ Cửu vừa đi.
“Sẽ không! Bạch tiểu thư đến đột ngột, có lẽ ngài ấy cần thời gian để bình tĩnh cũng nên.”

Túc Trì an ủi, dù sao chuyện này đầu sỏ vẫn là tên Hữu Thủ kia mà ra.
Nói gì thì nói Hữu Thủ quá mức làm càn, tự ý để Bạch Thố đến đây, chưa nói đến an toàn, phía Hồ Cửu biết, bọn họ xem như ăn hành không ít.
“Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô.

Ở đây sẽ có dì Thẩm chuyên nấu ăn rồi, nên chuyện này cô cũng đừng lo lắng.”
Túc Trì vừa dẫn cô tới phòng vừa giới thiệu sơ tình hình ở đây.
“Dì Thẩm? Trước giờ tôi chưa nghe.”
Bạch Thố ngơ ngác, ánh mắt linh động, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Túc Trì thấy bộ dáng này thì nhanh chóng rời mắt đi nơi khác, quả thực nhịp tim của Túc Trì loạn đi vài nhịp.
“À… cái này, dì Thẩm được Long chủ cứu từ Hồ gia ra.

Nói ra gia cảnh cũng rất khó khăn, cháu của bà ấy còn đang bệnh nặng cần điều trị.

Long chủ đã để cậu bé điều trị nơi tốt nhất, cũng không cần dì Thẩm làm gì.”
“Chỉ là bà ấy vẫn muốn phụ giúp việc vặt ở đây để trả ơn.”
Anh ta nhanh chóng giải thích rõ ràng, cũng dời đi sự chú ý của bản thân, muốn bản thân điều chỉnh cảm xúc một chút.
“Dì Thẩm, giúp đỡ Bạch tiểu thứ nhé.”
Vừa thấy có người đến, dì Thẩm đã đến đón tiếp, nhìn thấy cô gái trẻ đẹp, lại đẹp đến mức này là lần đầu tiên bà thấy.
“Cô gái à, cô thật đẹp.

Hơn nửa đời người lần đầu tiên tôi thấy có người đẹp như vậy.”
Dì Thẩm thành thật nói ra lời trong lòng.
Bạch Thố cũng là phụ nữ, nghe được lời khen cũng vô cùng vui vẻ, ngượng ngùng cúi đầu.
“Để tôi, để tôi.

Thật thiệt thòi cho cô rồi, một đóa hoa đẹp thế này phải ở cùng nam nhân thô thiển….

haizz.”
Dì Thẩm có chút tiếc nuối.
“Dì à, chúng con chỉ là quá nam tính, không thể vì thế mà nói thô thiển nha.”
Túc Trì sửa lời của dì Thẩm.
“Đây là Bạch tiểu thư, tên Bạch Thố.


Cô ấy là… tri kỉ của anh Hồ Cửu.

Dì lưu ý chút.”
Chợt nhận ra bản thân nói hơi nhiều.

Túc Trì hắng giọng rồi nói rõ mục đích.
“Được.

Bạch tiểu thư ở với tôi tuyệt đối tốt hơn ở với các cậu.”
Nói xong dì Thẩm cười cười.
Túc Trì lúc này cũng nhanh chóng rời đi, bản thân phải tự kiểm điểm lại, trước giờ anh ta không hề vì ai mà nói đi nói lại như vậy cả.
Tim anh đạp khá mạnh, tĩnh tâm một chút còn nghe rõ nhịp đập từng đợt.
Đây là gì…
“Bạch tiểu thư, đây là phòng của cô.

Có bất kỳ yêu cầu gì cô cứ nói nhé.”
Dì Thẩm niềm nở.
Quả thật dì Thẩm là người khá cởi mở, chỉ là nhiều năm hầu hạ Hồ gia, bị họ ức hiếp đã thành quen.
Hiện tại được ở đây, ngày ngày cũng chỉ là quét dọn nấu ăn, những chàng trai trẻ kia còn khen bà nấu ngon, ngày ngày tìm bà nấu cho, cảm giác bản thân vô cùng có giá trị.
Dì Thẩm cảm thấy ở đây tốt hơn vạn lần so với ở Hồ gia.

Mà đứa cháu của bà cũng đã được phẫu thuật, bệnh tình tiến triển khá tốt.
“Con có thể dùng bếp chứ?” Bạch Thố cười gật đầu rồi nhẹ nhàng hỏi.
“Bếp ở ngay bên dưới, cô muốn ăn gì sao? Để tôi nấu ngay.”
Dì Thẩm nhiệt tình nói.
“Dạ… Không phải, cháu chỉ muốn nấu chút súp lỏng cho anh Hồ Cửu.”
Nhắc tới Hồ Cửu gương mặt cô lại ửng đỏ lên, dì Thẩm dù sao cũng là người hầu hạ ở gia tộc lớn nhiều năm, sao lại nhìn không ra Bạch Thố có ý với Hồ Cửu.
Bà cũng vui vẻ hiểu chuyện, dẫn cô tới bếp, tỉ mỉ hướng dẫn từng chỗ sau đó mới yên tâm đi làm việc khác.
Bạch Thố lúc này tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã ra một ít súp cùng bánh trái cây.
Cô mang bánh cùng súp tới phòng Hồ Cửu, thực sự phòng không có ai, cô đặt đồ trên bàn.
Nhưng lúc này Bạch Thố không còn bộ dạng linh lung khả ái như trước, ánh mắt hiện lên tia tìm tòi.

Cô nhanh chóng đi đến bàn làm của Hồ Cửu.
“Ở đâu được nhỉ?”
Bạch Thố lục lọi gì đó.
Nhưng mãi vẫn không thấy thứ cô tìm, lông mày nhíu chặt, cảm giác không thể ở lâu sẽ làm người khác sinh nghi.
Cô đành ra ngoài chờ thời cơ khác.
Về phòng, Bạch Thố nhanh chóng gọi cho ai đó.
“Ngài Tuệ, thực sự không có.”
Đâu dây bên kia là một giọng nam khá trẻ tuổi.
“Bạch tiểu thư, cố gắng tìm kỹ một chút.

Chỉ đâu đó thôi, nó không thể ở nơi khác được.

Chắc chắn hắn đem theo bên mình, hoặc cất nơi đặc biệt.

Người chú ý một chút.”
Giọng của Ngài Tuệ vô cùng chắc chắn.
Đúng là người mà Bạch Thố gọi là Ngài Tuệ thuộc gia tộc bí ẩn, hàng thật giá thật.
Mà Bạch Thố không đơn thuần như vẻ bề ngoài vốn có của cô.
“Hừ, thật rắc rối.”
Nói xong cô tắt máy.
Thật ra cô có tình cảm với Hồ Cửu là thật, một người đàn ông như thế, ai mà không thích chứ?
Chỉ là lợi ích vẫn trên hết, Hồ Cửu cũng chỉ biết gia tộc bí ẩn ở phía Đông chính là Liêm gia.
Nhưng ít ai biết, Liêm gia chỉ là thủ hạ trung thành của gia tộc bí ẩn, cũng là lá chắn cuối cùng của gia tộc.
Mà một chi nhánh của Bạch gia chính là đứng đầu gia tộc bí ẩn này.
Bạch Thố suy nghĩ gì đó, chỉnh trang lại rồi ra ngoài.
Hồ Cửu bên này vì chạy trốn quá nhanh, quên cả đem theo xe, vậy mà một mình bước trên phố rồi..


Bình Luận (0)
Comment