Thần Long Ở Rể

Chương 167



Trong phòng của mình, Hồ Cửu vứt ra một tài liệu điều tra, mà tài liệu này chỉ liên quan đến Bạch Thố.
“Cậu xem đi!”
Hữu Thủ nhìn qua, lại bất ngờ nhìn Hồ Cửu.
“Là Thanh Ngũ điều tra.”
Nhìn ánh mắt của Hữu Thủ, anh cũng hiểu được Hữu Thủ đang nghĩ gì.
Dù gì anh ta cũng alf người bên cạnh Hồ Cửu nhiều năm, xông pha chiến trận chưa hề thiếu anh ta, bảo vệ Hồ Cửu cũng alf anh ta, một lòng trung thành cũng là anh ấy.
Tất nhiên Hồ Cửu hiểu rõ, Hữu Thủ là trung thành tận tâm, trước giờ việc điều tra thông tin luôn là do anh ta đảm nhiệm.
Hiện tại những thông tin này lại là do Thanh Ngũ điều tra ra.
“Ngài… không tin tưởng tôi nữa sao?”
Hữu Thủ hơi bối rối, giọng nói nghiêm nghị, không còn dáng vẻ cười cợt như ngày thường.
“Không phải tôi không tin cậu! Tôi tin cậu hay không cậu hiểu rõ nhất!”
“Chỉ là lần này, tôi cần người khác làm điều này, để cho cậu cùng tên Túc Trì ngốc nghếch kia nhìn rõ.”
“Có đôi khi, chuyện không như chúng ta thấy, càng không như chúng ta muốn thấy.”
“Hiểu không?”

Hồ Cửu vỗ vỗ bả vai Hữu Thủ.
“Tôi…”
“Hữu Thủ à, tôi hiểu cậu cùng Túc Trì là tận tâm một lòng, chính vì vậy tôi mới dùng cách trực tiếp thức tỉnh các cậu.

Đôi khi người mà chúng ta cho rằng không thể… chính là kẻ nguy hiểm nhất.”
Hồ Cửu nhấn mạnh.
Đây chính là ám chỉ Bạch Thố.
Mà bên ngoài, Bạch Thố cũng nghe rõ, cô là đang nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Rõ ràng là phòng cách âm rất tốt, nhưng Bạch Thố nghe rõ hơn ai hết, vì cô đã cài thiết bị nghe lén trong phòng Hồ Cửu.
“Tôi hiểu ý ngài.”
Ánh mắt Hữu Thủ kiên quyết hơn.
“Túc Trì… hắn ta… nếu như thế này sợ rằng hắn mất lòng tin với mọi người.”
Hữu Thủ là đang lo lắng Túc Trì biết chuyện thì sau này dù là ai tên ngốc ấy cũng sẽ nghi ngờ.
Tính cách này của Túc Trì ai mà không rõ chứ?
Một lần rắn cắn ngàn năm sợ dây thừng.
“Tôi có cách, cậu yên tâm”
Sau khi Bạch Thố nghe xong thì nở nụ cười, ánh mắt lạnh đi vài phần, cô ta kiên quyết lợi dụng Túc Trì.
Nhưng điều bất ngờ hơn còn đợi Bạch Thố phía sau.
“Vương Khiêm thế nào rồi?”
Hồ Cửu hỏi.
“Tối qua tôi đã cứu anh ta, cũng tiện tay giúp anh ta giải quyết hậu họa.”
“Người phụ nữ kia đã tra ra là ai chứ?”
Hồ Cửu ý ám chỉ vị Thẩm tiểu thư kia, ánh mắt đó Hồ Cửu cảm nhận khá quen thuộc, nhưng anh lại không nhớ là từng gặp cô ta.
“Cô ta chính là Mộc Thúy Lan.”
“Hửm?”
“Chính là bị Thẩm Thanh Hương lôi kéo, thay Thẩm gia làm việc, kia cũng có dấu vết do bà ta sắp xếp.”
Hữu Thủ sau khi cả đêm điều tra cũng tra rõ.
Phải nói trong Thẩm gia, nếu là Thẩm Lương xem như cũng có tiếng nói trong nhà, địa vị cũng được gọi là cao.
Nhưng người chân chính có thể xoay chuyển, chèo lái mọi thứ lại là Thẩm Thanh Hương.

Mà bên Trần gia, Trần Nghĩa kia cũng không tới mức quá khôn khéo, chỉ là sau lưng có người vợ là Thẩm Thanh Hương kia an bài mọi thứ.
“Ồ, Thầm gia lại là do Thẩm Thanh Hương chủ trì cơ đấy.”
Hồ Cửu cảm thấy người phụ nữ này không hề đơn giản chút nào, tuy là cách thức có hơi cũ, nhưng hiệu quả đạt được khá tốt.
“Bốn tên kia thế nào?”
“Tôi đã để họ lên trang báo sáng nay sớm nhất rồi.

Dù sao thì cũng không nên giữ những kẻ đó.”
“Làm tốt!”
Hồ Cửu rất hài lòng với cách làm việc của Hữu Thủ.
Quả thật, tờ nhật báo buổi sáng đó có hình cùng tin về bốn tên quan chức trẻ kia có hành vi không đứng đắn.
Ngay lập tức nội các triệu tập cuộc họp, mà người đứng ra chủ trì và quyết định chính là Vương Khiêm.
Không cần nghĩ cũng biết hậu quả bốn tên kia nhận lấy là gì rồi.
“Nhưng mà… ngài vẫn giữ Bạch Thố…”
“Chuyện đó tôi tự có cách xử lý.

Đừng lo lắng.”
Nói xong Hồ Cửu cười cười nhìn về phía giá sách, nơi đó chính là nơi đặt máy nghe lén của Bạch Thố.
Hữu Thủ nhìn theo ánh mắt của Hồ Cửu cũng không thấy gì, nhưng anh ta biết Hồ Cửu không tự dưng lại nhìn ánh mắt như thế.
Anh ta lại gần, nhìn kỹ hơn một chút, có một ánh đèn nhỏ xíu, có lẽ nếu không lại gần nhìn kỹ thì chẳng ai để ý được.
“Kia…”
Hồ Cửu ra hiệu Hữu Thủ yên lặng, nhìn thấy vậy Hữu Thủ cũng hợp tác nghe theo.
“Chuyện kia, tôi cũng làm xong, vậy tiếp theo cần làm gì?”
“Chúng ta cần đến phía Đông mở ra cánh cửa kia thôi.

Dù sao cũng đủ đồ vật rồi, không nên chậm trễ.”
Nghe vậy Hữu Thủ hơi nhíu mày, chuyện cánh cửa cùng kho báu mà Bạch gia trấn giữ đều liên quan đến nhau.
Nhưng các cổ vật để mở cánh cửa kia ra thật sự Hồ Cửu chỉ giữ có hai, còn một thứ nữa chính là trấn hồn thuật vẫn chưa về tay.
Sao có thể gọi là đủ?
Nhìn máy nghe lén kia, Hữu Thủ vẫn phối hợp vô cùng tốt.

“Vâng.

tôi đi làm ngay.”
Mà trên bàn, Hồ Cửu lại yêu cầu anh ta điều tra Thẩm Thanh Hương cùng chuyện năm xưa của Hồ gia.
Thật ra trước đó Túc Trì cũng đã tra ra chút manh mối, nhưng đều bị đứt đoạn, lần này phải tra ra.
Bên Thanh Ngũ ở phía Đông lại nổi lên sóng gió, tuy bắt được Hồ Lâm nhưng lại không thể đưa về phía Bắc, vì dường như có một thế lực ngăn cản bọn họ.
Dù sao Hồ Cửu vẫn muốn giữ mạng cho Hồ Lâm nên tạm để ông ta ở lại phía Đông, Thanh Ngũ canh giữ ở đó chờ anh tới.
Vừa lúc nhận tin ở Thanh Ngũ thì lão Lý cũng đã đến căn cứ, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng như gặp phải chuyện gì.
“Hoàng Đàn ở thành phố Gia truyền tin đến…”
Vẻ mặt Lão Lý hơi khó xử, không biết nói như thế nào.
“Có gì cứ nói thẳng!”
‘Dạo gần đây tôi cảm thấy mọi người sao lại lắm chuyện khó nói vậy chứ.”
Hồ Cửu cảm thán, từ khí nào mà mọi người cứ hở ra có chuyện gì lại nhìn thái độ của anh chứ?
Anh cũng có phải sư tử ăn thịt người đâu?
“Lục Thạc chuẩn bị kết hôn.”

Hữu Thủ nghe Lão Lý nói xong thì quăng cho ông một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.
Lão Lý nhíu mày.
“Mọi người đi làm việc của mình đi.”
Tuy thái độ bình thường nhưng Hữu Thủ cảm nhận rõ, dường như Hồ Cửu có chút mất mát.
“Long chủ, Ngài không hỏi chú rể là ai sao?”
“Quan trọng sao?”
Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ..


Bình Luận (0)
Comment