Thần Long Ở Rể

Chương 183



Lục Chỉ nhìn con gái, có chút lo lắng, lại thấy vali kia, cũng không nghĩ nhiều.
“Con sao thế?”
Nhìn ánh mắt lo lắng của Lục Chỉ, cô lại không biết mở lời thế nào.
“Không… con chỉ hỏi, cha nghĩ gì về Hào tổng thôi.”
Cô không biết nói sao, dù sao tâm trạng của cô vô cùng hỗn độn, thật sự cô cảm giác rõ ràng Hồ Cửu là thật tâm với cô.
Chỉ là…
Có phải cô đã quá thực dụng phải không?
“Chỉ cần con hạnh phúc, những thứ khác không quan trọng.”
“Nhỡ con chọn sai thì sao?”
Lục Chỉ nghe Lục Thạc nói vậy thì có chút bất an, ông ngồi xuống lại ghế, sau đó ra hiệu cho con gái ngồi xuống.
“Con có chuyện gì sao?”
“Hiện tại cũng chỉ có cha với con, còn gì có thể không nói ra được sao?”
Dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt rối rắm của Lục Thạc, tuy không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ông cũng không muốn con gái lại dang dở.

“Lục Thạc, mẹ con mất sớm, hai cha con ta nương tựa nhau.

Cha thật mong con hạnh phúc.”
“Nhưng… nếu cả con cũng chọn sai… thì có lẽ con phải chịu trách nhiệm với lựa chọn này.

Cha cũng chỉ có thể là nơi con quay về tìm sự an ủi mà thôi, cha cũng không biết mình có thể làm gì được cho con, ngoài làm chỗ dựa.”
Lục Thạc nghe vậy thì ánh mắt ửng đỏ, quả thực nhiều năm qua hai cha con họ là nương tựa mà sống.
Tuy là nhiều năm Hồ Cửu bỏ đi, bọn họ chật vật nhưng cũng xem như là rất ổn rồi.
Hồ Cửu quay về đưa họ rời khỏi Lục gia, dù anh không có gì cũng bảo đảm cho cô cùng cha cô yên ổn.
Hiện tại thì lại có nhiều chuyện cô không dám tiếp thu, sợ rằng tiếp thu xong thì tâm cô sẽ không còn tĩnh lặng như giờ.
“Hồ Cửu… anh ấy tốt chứ?”
“Tốt! Chỉ là… haizzz.”
Lục Chỉ nhắc tới Hồ Cửu lại thở dài.
Thật ra ông cảm thấy Hồ Cửu rất tốt, chỉ là thiếu tiền đồ, làm sao có thể đảm bảo cho con gái một đời vô ưu vô lo được.
Hào Danh Đạt tuy là kẻ có tính toán, chưa hẳn đã yêu con gái tuyệt đối.

Nhưng ông biết rõ, anh ta cũng có tình cảm với con gái.
“Hào tổng tốt, tuy không hoàn toàn gọi là yêu con 100% nhưng ít nhất, anh ta có sự nghiệp, cũng đảm bảo một đời con vô lo.

Thí như con với anh ta có vấn đề, tài sản vẫn là chia đôi, anh ta sẽ cần suy xét.”
“Huống hồ, anh ta cũng xem như thực sự có tình cảm với con.”
Lục Thạc nghe vậy thì hơi bất ngờ.
“Sao cha biết anh ấy không yêu con tuyệt đối? Anh ấy nhiều lần…”
Nói đến đây cô nghẹn lại, quả thực nhiều lần giúp đỡ luôn có sự xuất hiện của Hồ Cửu cùng Hữu Thủ.
Mà Hào Danh Đạt quả thực có thái độ rất lạ với cả Hữu Thủ lẫn Hồ Cửu.
Chợt Lục Thạc nhớ lại lúc ở bệnh viện, nếu là Hồ Cửu, anh sẽ kéo cô về phía mình và khẳng định chủ quyền.
Nhưng Hào tổng lại không làm vậy, trước mặt Hồ Cửu thì anh ta lại khép nép hơn, khách khí hơn, thậm chí thoải mái rời đi cho cả hai có không gian riêng.
Kia… là yêu sao?

Trong lòng Lục Thạc lúc này dấy lên nghi ngờ.
Cô nhìn vali kia, mà ánh mắt của cô cũng làm Lục Chỉ nhìn theo.
“Đây là…”
“Quà cưới.”
Lục Thạc không chờ Lục Chỉ hỏi hết đã nôn nóng trả lời.
Cô mở vali ra.
Từng tờ giấy giáp lai đỏ chói mắt, từng tờ giấy có chữ ký của Hồ Cửu.
Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, xác nhận cổ phần, còn có cả các khu bất động sản quen thuộc.
Kia… cô thành phú bà rồi sao?
Lục Chỉ nhìn thấy cũng kinh ngạc.
“Quà cưới này quá mức… quá mức….”
Bản thân ông nhìn thấy cũng khó nói thành lời.
“Nhưng tên chủ sở hữu… đều là Hồ Cửu.”
“Đây là quà cưới mà Hồ Cửu nói sao?”
Nhìn thấy tên Hồ Cửu trên từng cuốn sổ đỏ cùng giấy xác nhận cổ phận, Lục Chỉ cùng Lục Thạc nhìn nhau.
Đừng nói là cô, mà ngay cả Lục Chỉ cũng lần đầu tiên thấy nhiều bất động sản giá trị đến thế.
Cái này gọi là bình an một đời sao?
Gọi là cả đời không lo không nghĩ thì đúng hơn.
“Anh ấy… thật sự làm được rồi.”
Lục Thạc thẫn thờ nhớ lại, đứng là Hồ Cửu từng nói sẽ đảm bảo cho cô một đời an yên không lo nghĩ.
Bây giờ anh ấy làm được rồi…
Hữu Thủ cũng nói không thể nói rõ Hồ Cửu làm gì, nhưng chỉ nhìn tài sản này cũng biết, anh có thân phận không tầm thường, anh cũng không phải là kẻ lông bông không có chí hướng.
Chỉ là anh muốn dùng sự chân thành thuần khiết nhất cho cô.
“Cha ơi… con…”
“Được rồi! Đi nghỉ thôi.”
Lục Chỉ nói xong thì tự về phòng, ông biết mình hiện tại không giúp gì được.


Ông cảm thấy mình quá sai lầm!
Hồ Cửu quả thực là rồng trong loài người, là người có thể lo lắng cho con gái, vậy mà ông lại…
“Haizz… già nên hồ đồ rồi.”
Ông tự cảm thán.
Mà Lục Thạc lúc này, vẫn mơ hồ không biết nên làm sao.
Lúc này, Hồ Cửu đã bay về phương Đông, có một số chuyện cần giải quyết triệt để.
Dù sao bàn tay của gia tộc bí ẩn cần chặt đi, mà sâu mọt gây hại cần có người diệt trừ.
“Long chủ, ngài quay về.”
Ở sân bay đã có Lão Lý chờ đợi.
“Nội các đã thay người?”
Hồ Cửu lạnh nhạt hỏi.
Nhìn thái độ của Hồ Cửu, Lão Lý thầm đoán, có lẽ mọi chuyện không ổn.
“Toàn bộ đều là người chúng ta từng nhắm tới.”
“Tốt!.

Tới lúc nhổ gốc cái lão già kia đi rồi.”
“Gấp vậy sao?”
Lão Lý khá bất ngờ,
“Gấp!”
Anh không giải thích, chỉ bỏ lại một câu.
“Chủ tịch Ôn này không trung thực, nên dọn dẹp đi.”
“Nhưng gốc rễ ông ta bén sâu, nếu như… dễ như vậy thì ngài đã không cần chờ tới giờ.”.


Bình Luận (0)
Comment