Thần Long Ở Rể

Chương 349

Chương 349

Một nam một nữ đi ra ngoài tâm sự, gặp dịp thì chơi thôi.

Huống hồ Vương Khiêm sắp trở thành Phó Chủ tịch thành phố ở đây, có một cô gái xinh đẹp cũng là bình thường.

“Bạch tiểu thư đừng sợ, nếu có gì cô cứ chạy trước, được chứ.”

Vương Khiêm nắm tay Bạch Thố dặn dò.

Sao anh ta không nhìn ra ý đồ xấu của những gã này chứ, chỉ là anh biết bản thân nếu như một chọi bốn không thể chống lại được bốn người họ.

Chỉ có thế kéo dài thời gian cho Bạch Thố chạy đi tìm người.

“Xùy, còn giả tạo, anh em, chúng ta lột sạch đồ hắn ta cùng cô bé lolita, chụp lại vài tấm đẹp đẹp, xem hắn còn giám nói ai sao.”

Vương Khiếm thật ra không được lòng bọn họ, cho nên lần này bọn họ là được dịp nhắm vào anh ta.

Mà những hành vi này đều thu vào mắt Hồ Cửu.

“Long chủ à, anh Hồ à, Chiến thần à, kia là Bạch Thố, là Bạch Thố… mặc kệ tên Vương Khiêm kia, nhưng Bạch Thố cô ấy tội tình gì… sao ngài không ra mặt đi chứ.”

“Ngài không ra mặt tôi ra.”

Hữu Thủ sốt ruột muốn chết tới nơi rồi.

“Không có lệnh của tôi, đừng ai nghĩ tới cứu Bạch Thố.”

Hồ Cửu lạnh lùng nói.

Mà Hữu Thủ nghe xong thì tức nghẹn.

“Các người không được làm hại chúng tôi, anh tôi rất lợi hại… nếu dám động vào tôi… tôi sẽ… sẽ…”

Thật ra Bạch Thố dư sức quật ngã bọn người này, chỉ là hiện tại nếu cô ra tay thì mọi thứ đổ sông đổ biển cả, còn nếu cô không ra tay thì…

Bạch Thố dù gì cũng là cô gái chưa có chồng, nhìn đàn ông trần truồng cùng phụ nữ cùng hoan ái kia…

Sao có thể bình tĩnh được, cô còn thấy kinh tởm bọn họ, ngại động vào họ làm bẩn tay cô.

“Bạch Thố, tôi giữ chân họ, cô chạy đi.”

Vương Khiêm hét lớn.

“Anh hùng cứu mỹ nhân?”

“Ha ha ha, cô em lolita này hẳn là của gia tộc nào đó rồi… chậc chậc, làm tình nhân của các anh đây, cam đoan em muốn gì cũng được.”

Mà nghe vào tai của Mộc Thúy Lan, thì cô ta cảm thấy nguy cơ vô cùng, ánh mắt nhìn Bạch Thố, ghi nhớ kỹ.

Hồ Cửu nở nụ cười, cảm thấy có vẻ có nhiều chuyện mà bản thân anh còn chưa hiểu hết rồi.

Xem ra anh đã quá chủ quan rồi, có lẽ nơi này không như chiến trường nguy hiểm, nên có lẽ anh cũng xao nhãng không ít.

Có lẽ anh nên lên lại tinh thần, ở chiến trường quân nhân chém chém giết giết vì ai?

Vì hòa bình? Vì an yên?

Nhưng đám người ở đây làm gì thế này?

Hòa Bình?

Hay yên ổn sao?

Bọn họ tranh đấu còn khủng khiếp hơn so với chiến trường ngoài kia.

Hồ Cửu nhìn đám đồi bại lại nhìn Vương Khiêm, cảm giác ít nhất đứng giữa những kẻ kia, Vương Khiêm vẫn có chút đáng tin.

Bình Luận (0)
Comment