Chương 368
“Có gì đó sai sai ở đây này!”
“Chú rể? Của Lục Thạc?”
Hoàng Đàn còn chưa hiểu chuyện gì. Thì Hữu Thủ đã vả cho một cái thật đau vào mặt.
“Tỉnh chưa? Còn gì để nói? Tôi cho cậu nói hết trước khi…”
“Dừng!…”
“Lục Thạc quả thật chuẩn bị kết hôn, tôi cũng có đối tượng kết hôn… nhưng không phải là Lục Thạc.”
Hữu Thủ nghe Hoàng Đàn nói còn cho rằng anh ta chống chế.
“Đừng giả vờ trước mặt tôi.”
Khi anh ta định đánh thì Hoàng Đan lấy ngay thiệp cưới giơ ra.
“Nhìn… nhìn đi. Tên chú rể là ai.”
Hữu Thủ nhíu mày nhìn vào tấm thiệp màu xanh cốm kia, cảm giác có chút quen mắt.
Nhưng khi nhìn đến tên chú rể, anh ta vô cùng bất ngờ, hết nhìn tấm thiệp lại nhìn sang Hoàng Đàn.
“Sao… sao thế này…”
“Sao chăng gì chứ? Ai bảo anh tôi là chú rể chứ?”
Hữu Thủ nhớ lại vẻ mặt Lão Lý, lại biết ngay là mình bị lão ta chơi xỏ.
“Sao… sao thế này…”
“Sao chăng gì chứ? Ai bảo anh tôi là chú rể chứ?”
Hữu Thủ nhớ lại vẻ mặt Lão Lý, lại biết ngay là mình bị lão ta chơi xỏ.
“Tôi… tôi xin lỗi.”
“Nhìn kia, chỉ là tập võ cùng nhau, cậu xem sao lại yếu thế kia.”
Nhìn Hoàng Đàn cả người thương tích, Hữu Thủ áy náy, gãi đầu rồi nói tránh chuyện khác.
‘Đừng! Nói rõ, ai là người nói chuyện vô lý kia… còn có, anh chưa nói gì đã đánh tôi là thế nào hả? Không thể nói một câu tử tế được à?”
Hoàng Đàn quả thực rất tức giận.
Đang yên đang lành lại bị đánh.
Hữu Thủ nhìn bộ dạng của Hoàng Đàn thì có hơi áy náy, nhưng rất nhanh lại nhớ tới dáng vẻ đầy ‘uy tín’ của Lão Lý thì tự nhiên biết, bản thân ngây thơ tới mức nào.
“Người anh em, xem như tôi sai…”
Hữu Thủ cười cười làm hòa.
“Anh nói một câu sai là xong sao”
“Nhìn đi, tôi có chỗ nào lành lặn không?”
Hoàng Đàn tức giận không thôi, nhưng cử động một chút lại bị động tới vết thương vừa bị đánh.
“Đứng đó làm gì? Thấy tôi đánh anh ta sao các người không can chứ?”
Nhìn đám thuộc hạ xung quanh chỉ biết đứng nhìn, Hữu Thủ giận cá chém thớt.
“Hữu Thủ! Càng ngày cậu càng giống côn đồ rồi.”
Hoàng Đàn nhìn dáng vẻ lúc này của anh ta, lại cảm thán.
Lúc trước khi gặp Hữu Thủ, rõ ràng là một người vô cùng chính chắn, có chút ít nói.