Thần Long Ở Rể

Chương 408

Chương 408

“Vì họ cho chúng em cơm… Nói chúng xem đây là trò chơi.”

Đám người đó lợi dụng sự ngây thơ của con nít, thật sự là không bằng cầm thú.

Cho nên khi thấy đứa bé ngây thơ kia, Hồ Cửu động chút lòng ấm áp, mà bé lại không cha mẹ, làm cho Hồ Cửu đồng cảm.

Dì Thẩm số khổ, cũng là bị Hồ gia hành hạ, gia cảnh không khá gì, đi làm giúp việc.

Nếu không phải Hồ Cửu cùng Hữu Thủ chiếu cố, e rằng…

“Bạch Thố, tôi thất vọng về cô.”

Hữu Thủ lúc này lắc đầu lên tiếng.

Mà vì nhiều chuyện dồn dập, quá gấp Hữu Thủ cũng chưa nói cho Túc Trì biết chuyện Bạch Thố chính là nội gián của gia tộc bí ẩn.

Nên khi nghe Hồ Cửu nói vậy, Túc Trì kinh ngạc không nói được thành lời.

Bạch Thố nghe nhắc tới Bạch Long thì lùi lại vài bước, cảm thấy không thể tin được.

Làm sao Hồ Cửu biết tường tận như vậy.

“Không thể! Sao có thể? Là dì Thẩm nói…”

Cô vô thức ôm miệng kinh ngạc.

“Dì Thẩm? Thì ra cô cho rằng dì Thẩm nói chuyện này.”

“Bạch Thố à, tôi đã nói có tật giật mình, chuyện của tôi và dì Thẩm không hề liên quan gì tới cô.”

Hồ Cửu lúc này mới sáng tỏ, thì ra Bạch Thố ngăn dì Thẩm là vì chuyện này.

‘Bà ta là người giúp việc, cái gia tộc chó má của cô thì làm sao bà ấy biết chứ? Cô đề cao cha cô quá rồi.”

Tuy là bị Hồ Cửu nói lời khó nghe nhưng Bạch Thố vẫn nhẫn, cô biết lần này do cô.

“Cô nhìn đi, một bà già, một đứa con nít. Họ làm gì cô.”

“Tôi đã cho cô cơ hội! Đi hoặc tôi tống cô về chỗ Bach Cư để ông ấy tự giải quyết.”

Hồ Cửu nói xong cũng không nhìn Bạch Thố.

Mà Túc Trì cũng hiểu ra sự việc, anh ta nhìn cô đau lòng, quả thực anh có tình cảm với cô, vì ngại cô có tình cảm với Hồ Cửu nên chưa bao giờ nói.

Vậy mà…

Bạch Thố lại là ‘chuột’.

Nhìn dáng vẻ thất vọng của mọi người nhìn mình, Bạch Thố đau lòng, cô biết mình mất tất cả.

Nhìn dáng vẻ thất vọng của mọi người nhìn mình, Bạch Thố đau lòng, cô biết mình mất tất cả.

Chỉ có thể thất thiểu rời đi.

“Hữu Thủ, gọi bác sĩ giỏi nhất đi. Tôi muốn chắc chắn dì Thẩm không có chuyện gì.”

Nói xong Hồ Cửu quay về phòng chờ của cậu bé, nhìn đứa bé ngủ an yên, lòng Hồ Cửu có chút ấm áp.

“Chiến thần, Bạch Thố thật sự là…”

Túc Trì vẫn muốn hỏi rõ.

“Không thấy sao? Tôi đã từng gạt các cậu?”

“Tôi…”

Bình Luận (0)
Comment