Thần Long Ở Rể

Chương 428

Chương 428

Với môi trường này thì chỉ có độc vật là chính.

Mà tiếng động kia, dường như có người đi tới, nhưng không giống là truy đổi mà giống như tìm kiếm gì đó.

Ngay khi Hồ Cửu đang thủ ấn muốn tạo trận pháp, thì lại có giọng vang vọng.

“Hồ Cửu… anh Hồ Cửu…”

Là giọng của Bạch Thố.

Dù sao đây cũng là nơi cô thường xuyên lui tới, cho nên về địa hình cùng tính chất cũng xem như là quen thuộc.

“Là Bạch Thố.”

Dù sao đây cũng là nơi cô thường xuyên lui tới, cho nên về địa hình cùng tính chất cũng xem như là quen thuộc.

“Là Bạch Thố.”

Hồ Cửu tự nói.

Nhưng anh không có ý định lên tiếng, dù sao thì hiện tại anh cũng không muốn dính dáng tới cô ta.

Lục Thạc nhìn Hồ Cửu, thấy anh không có động tĩnh gì muốn gọi Bạch Thố vào, cô có chút suy nghĩ.

“Hay chúng ta để cô ấy vào cùng đi. Dù sao… cô ấy là phụ nữ… rừng tối như vậy…”

Cô cúi đầu nói.

Thực ra cô cũng là phụ nữ sao không khó chịu chứ?

Nhất là đối phương lại yêu mến chồng ‘cũ’ của mình, nhưng suy cho cùng cô ta cũng giúp họ chạy thoát.

Mà rừng thì nguy hiểm, nói gì thì nói cũng là mạng người.

“Cô ấy sẽ không sao!”

Hồ Cửu khẳng định.

Hồ Cửu khẳng định.

Anh biết Bạch Thố đã chọn đi vào rừng thì đã biết có bao nhiêu hung hiểm, anh tin chắc nhanh như vậy Bạch Thố đã tìm được tới đây thì hẳn phải biết rõ địa hình ở đây.

“Nhưng…”

Lục Thạc còn chưa nói hết câu thì Bạch Thố đã đến trước hốc đá.

Hồ Cửu cũng không có ý định che giấu.

Có lẽ đâu đó trong anh vẫn còn sự tin tưởng vào tình cảm của Bạch Thố.

“Anh Hồ Cửu… Cô Lục… hai người… không sao chứ.”

Bạch Thố có chút thở dốc, gương mặt ửng đó, đôi mắt long lanh như sắp khóc.

Nhìn bộ dạng này của cô, Lục Thạc có chút không nỡ.

Ánh mắt cầu xin nhìn Hồ Cửu.

Thật ra Hồ Cửu thấy dáng vẻ này của Bạch Thố cũng cảm thấy có chút khó chịu, dù là anh không đáp lại tình cảm của cô.

Nhưng cũng không muốn cô chịu khổ như thế kia.

Áo một bên bả vai đã bị cào rách, tóc bạch kim của Bạch Thố cũng bị rối tung, mà gương mặt đã ửng đỏ vì lạnh.

“Cô Bạch, cô vào đi.”

Lục Thạc nhích người một chút, một Bạch Thố cùng vào.

Sau đó cô nhìn Hồ Cửu.

Xác nhận Hồ Cửu sẽ không phản đối, Bạch Thố cũng cúi đầu đi vào.

Dù sao đây chỉ là một hốc đá, tuy có chút rộng rãi, nhưng ngồi ba người vẫn cảm thấy có gì đó…

“Cảm ơn cô Lục.”

Bạch Thố cúi đầu nói.

“Cô bị thương rồi…”

Lục Thạc nhìn thấy cánh tay của Bạch Thố rớm máu, có vẻ như bị vật gì đó cào rách.

“Không… không sao, không cẩn thận bị cành cây cào trúng.”

Nghe vậy Hồ Cửu cũng liếc qua một chút, bỗng anh nhíu mày lại.

“Không tốt! Có độc.”

Vết thương rớm máu bình thường, nhưng xung quanh lại có vết tím như bầm, đây chứng tỏ gai kia có độc.

“Độc?”

Bạch Thố ngớ người

Bình Luận (0)
Comment