Thần Long Ở Rể

Chương 64



Hoàng Đàn nhìn vẻ mặt của Hồ Cửu, hắn ta vô cùng khó chịu, trước giờ hắn luôn nắm mọi việc trong lòng bàn tay, đây là lần đầu tiên mọi thứ vượt qua tầm tay của hắn.
Dù là lúc trước hắn có liên kết với gia tộc thần bí kia, bị bọn họ thao túng hành động, nhưng sau lưng bọn họ hắn vẫn nắm chắc làm ra vài việc.

Chỉ là khi đối diện với Hồ Cửu, hắn ta cảm thấy vô cùng khủng bố.
Có lẽ so với gia tộc lớn kia, thì người trước mặt hắn mới là đáng sợ nhất.
“Rất nhanh thôi.” Hồ Cửu lại lần nữa nói câu này.
Hoàng Đàn cũng không còn phản kháng, hắn tự biết nếu hắn càng làm quá thì e rằng cái mạng này càng nhanh mất.
“Núi Hàng…” Trước mắt hắn hiện ra cung đường lên núi Hàng.
“Không lẽ… anh là…” Hoàng Đàn mở to mắt nhìn cảnh vật cũ quen thuộc, rồi quay sang nhìn Hồ Cửu.
Hồ Cửu cũng không nói gì, ánh mắt như đã khẳng định mọi thứ.

Anh không định che giấu, là mọi người không tin mà thôi.
Vừa lôi Hoàng Đàn vào khhu nhà của Lão Hắc, Hoàng Đàn co rụt lại, ánh mắt sợ hãi.
“Sư phụ… con…”

“Đừng… tôi không dám… cậu chỉ là người qua đường không là gì với tôi cả.

Lão già này vẫn là thích an nhàn, sao lại đưa cái thứ này về, thật mất hứng.” Lão Hắc giận dỗi đáp lời.
“Còn không phải tìm chút chuyện sao?” Hồ Cửu cười nhìn Lão Hắc.
Hoàng Đàn nhìn biểu cảm cả hai lại cảm thấy ghen tỵ không thôi, lúc trước tuy ở đây không lâu nhưng hắn cũng xem là có cố gắng.

Tuy được khen ngơi nhưng vẫn là sự khách sáo xa cách.
Nhìn xem Hồ Cửu với Lão Hắc đi, tuy bề ngoài vô cùng khắc khẩu, ngươi một câu ta một câu, nhưng thực sự mà nói thì quan hệ vô cùng tốt mới đạt đến trình độ thân mật nói năng không cần câu nệ như thế.
Lão Bạch cùng Bạch Thố cũng đến phòng khách, Bạch Thố nhìn thấy Hoàng Đàn thì sợ hãi rụt người về phía sau.
Hồ Cửu nhìn thấy thế thì nhanh chóng đi tới trước che chắn trước mặt cô, anh chỉ là không muốn cô nhớ lại chuyện đáng buồn mà thôi.
“Đây…” Lão Bạch nghi ngờ.
“Không phải nói là lấy Trấn Hồn tụ sao? Sao lại lôi cái của nợ này về?” Lão Hắc tuy ngày thường cũng xem như lão ngoan đồng đi.
Nhưng giờ Lão Bạch ở đây, ông ta cũng lo lắng việc này chọc bạn già tức giận mà ảnh hưởng sức khỏe nha.
“Trấn Hồn tụ không còn ở trong tay hắn ta.” Hồ Cửu nhanh gọn đáp.
“Cái gì?” Lão Bạch nhìn Hoàng Đàn tức giận.
Ông ta tức giận tát Hoàng Đàn một cái thật mạnh.
“Chát.”
“Hỗn trướng.

Bạch gia ta có chỗ nào bạc đãi ngươi.” Lão Bạch tức ôm ngực nói.
“Ông nội…” Bạch Thố quên cả sợ hãi, đỡ lấy Bạch Cư.
Lão Hắc cảm thấy chuyện này có chút trầm trọng, chuyện kho tàng kia chưa vàng bạc tài sản gì đó cũng không mấy quan trọng.
Quan trọng là theo chỉ dẫn thì ở trong kho tàng đó có một cánh cửa, theo như những gì được viết lại thì chỉ cần người hữu duyên thì có thể mở ra cánh cửa này.
Bí kíp ở đó cũng vô cùng quý giá, có thể giúp con người đạt đến mức tu luyện cực hạn, mà cánh cửa kia dẫn đến là một nơi khác, có thể là một thế giới khác.
Nếu rơi vào tay kẻ xấu, thì hậu quả vô cùng khó lường.
“Trấn Hồn tụ ở đâu?” Lão Hắc trực tiếp đánh một gậy lên người Hoàng Đàn rồi hỏi.
Hoàng Đàn chịu đau, vô cùng khó chịu khi bị vây khốn trong trận pháp của Hồ Cửu.
“Là…ở nơi gia tộc thần bí kia.” Hoàng Đàn cũng không dám nói dối.

Nếu có quan hệ mật thiết với Lão Hắc thì chỉ có thể là… Chiến thần mà thôi.

Mà hắn còn nghĩ Chiến thần còn chịu sự ràng buộc của Bạn Chính trị, đang phải ở vùng biên giới.
Vậy mà… Hồ Cửu lại thật sự là Chiến thần.
“Ta đã nói, ngươi có tố chất tốt, nhưng tâm ngươi là không vững.

Đó là lý do ta đã không dạy mọi thứ cho ngươi.

Ngươi thấy bản thân có bao thực lực? So với Hồ Cửu ngươi chỉ là kiến hôi.” Lão Hắc âm trầm nói bằng giọng vô cùng nghiêm khắc.
Hiếm khi Hồ Cửu thấy Lão Hắc như vậy, anh ban đầu không chú ý tới việc Trấn Hồn tụ này.
Anh chỉ đơn giản muốn giúp Lão Bạch, cũng là làm Lão Hắc vui vẻ một chút.

Lại không ngờ chuyện liên quan Trấn Hồn tụ lại nghiêm trọng tới vậy.
“Không phải năm đó ông cũng dạy hắn ta sao? Tôi còn nghĩ hắn ta sao lại kém cỏi thế đấy.” Hồ Cửu nhìn Hoàng Đàn rồi nói.
“Hừ, thằng nhãi, không chọc ta ngươi chết sao? Năm đó ta nhìn ra tâm bất chính, tên này tà tâm, không có kiên định.

Ta chỉ dạy hắn vài thư sloong hành vỏ tỏi.

Bắt được Bạch gia cũng do hắn dùng thủ đoạn, nếu không ngươi nghĩ có thể dễ dàng trói hắn về đây bằng trận pháp?” Lão Hắc nhìn Hồ Cửu, tuy là lời nói không kiêng nể.
Nhưng ánh mắt nhìn Hồ Cửu lại đầy tự hào, không phải nói người đệ tử này ngoài khắc khẩu với ông thì cũng không có gì đáng trách.
Tổ chức Thần Long do ông âm thầm gây dựng cũng giao cho Hồ Cửu xem như là giao đúng người.
Ban Chính trị bên kia ai mà không có tư lợi, ai không bị chi phối bởi gia tộc đứng sau.

Có bao nhiêu gia tộc chứ?
Còn chiến tranh thì Chiến thần bọn họ còn giá trị, còn được tôn vinh, còn chút tôn trọng.

Nhưng thử xem là lúc hòa bình không cần tới Chiến thần thì sao?
Mấy lão già cổ hủ đó sẵn sàng vắt chanh bỏ vỏ, nếu ông không có thế lực phía sau thì có lẽ cũng đã bị bay màu theo năm tháng.
Hồ Cửu cũng là người nhìn ra điểm này, thay vì gầy dựng không bằng cứ thế giao cho người trẻ xử lý.

“Nói cho tôi biết, làm sao lấy lại được Trấn Hồn tụ.

Hoặc là… tôi từ từ hủy đi anh, từng chút một.” Hồ Cửu nhìn hắn ta như một người chết.
“Tôi… tôi nói…”
“Chỉ cần chờ bọn họ xác nhận tôi lấy được Trấn Hồn tụ thật, họ sẽ trả về cho tôi.

Nhưng hôm nay… sợ họ đã biết tôi có chuyện.” Hoàng Đàn cũng không dám nói dối.
Hắn biết những người này ai cũng thực lực hùng hậu, lúc trước vì Lão Bạch tin hắn ta nên hắn ta mới có thể lừa được Bạch gia.
Hiện tại thì khác rồi, hắn nhiều năm sung sướng, lại không có đối thủ, dường như thực lực cũng đi xuống không ít.
“Tôi tự có cách.

Nếu anh không lấy được Trấn Hồn tụ về…” Hồ Cửu dừng lại một chút.
Anh thi triển loạt động tác thủ ấn, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Hoàng Đàn rất nhanh cảm thấy đau đớn vô cùng, trận pháp trên người dần tan biến.
Nhưng hắn biết mọi thứ không đơn giản như vậy.
Vừa lúc này, chuông điện thoại trong túi Hoàng Đàn reo lên.
“Là…là bọn họ.” Hoàng Đàn cảm thán, không phải trùng hợp vậy chứ.
“Anh biết phải làm gì rồi chứ?” Hồ Cửu nhìn hắn ta cười nói.
Hồ Cửu luôn cười, nhưng là nụ cười vô cùng khủng bố.
- -----------
Mọi người đừng bỏ tui mà...
Dạo này hơi có tí chuyện, tui hứa sẽ ra nhiều chương hơn..


Bình Luận (0)
Comment