Thần Long Ở Rể

Chương 76



Sau khi Dung Vị cùng cha mẹ đoàn tụ, Hồ Cửu cũng vào trong thì thấy Lục Thạc ánh mắt ửng đỏ.
“Em cảm động?” Hồ Cửu nắm tay cô, nhẹ nhàng muốn an ủi.
“Lúc trước tôi có thăm họ, chỉ là… sau đó cũng không thể giúp gì…” Lục Thạc vô cùng khó chịu, cảm giác bất lực.
Hồ Cửu cũng hiểu nỗi lòng của Lục Thạc, đám người kia ai mà không vô sỉ, bọn chúng không đầu gấu cũng là đám du côn, Lục Thạc làm sao có thể làm gì được.
Cô có lo sợ không quay lại cũng là chuyện đương nhiên, chưa kể đám người kia là cố ý gây khó dễ cho cha mẹ nuôi, dù Lục Thạc có giúp cũng không thể.
“Bây giờ có thể đoàn tụ là tốt rồi.” Lục Thạc vẫn suy nghĩ đơn giản.
Tuy Lục Thạc xuất thân Kiều gia cũng xem như là một gia tộc giới thượng lưu, nhưng Kiều gia vẫn chỉ là gia tộc tầm trung, mối quan hệ của họ dù cho có tiếp cận được gia tộc lớn cũng không hiểu hết được nội bộ bên trong.
Cho nên Lục Thạc không hề có chút đề phòng nào cùng không cảm thấy nguy hiểm, chỉ có việc những đám người kia chơi xấu nhau cũng dừng ở trên thương trường.
Hoặc nhiều lắm cũng chỉ là các phú nhị đại ăn chơi trác táng, vô sỉ như Phúc Thái Lâm mà thôi.
“Có thể.” Hồ Cửu nhìn vợ mình rồi thở dài.
Lục Thạc có thể giỏi công việc, kinh doanh phân tích thị trường cô làm rất tốt.

Nhưng có thể nói cô suy nghĩ quá đơn thuần, lòng anh càng quyết tâm, muốn xây dựng một thế lực mà những người thân của mình có thể thoải mái vô tư như vậy.

Ít nhất họ sẽ an toàn một đời, không bao giờ bị ai ức hiếp, cũng sẽ không bị rơi vào sự hãm hại như anh cùng Dung Vị.
“Cha mẹ… mấy năm qua… hai người…” Dung Vị nhìn vẻ mặt già hiện lên vẻ khắc khổ của hai người, anh ta vô cùng đau lòng.
“Không sao, chúng ta tốt lắm.

Con cực khổ rồi.” Tuyết Ngụy run run nắm lấy tay con trai nhiều năm xa cách.
Dung Vị vốn là một thanh niên tuấn tú, dáng người cao ráo, phong độ vô cùng, biết bao nhiêu cô gái bị đốn tim.

Hiện tại thì sao chứ? Tóc tai rối bù, dáng vẻ cao ốm như một khúc sào, cảm giác không hề có sức sống.
Nhìn cũng biết anh ta chịu bao nhiêu cực khổ, Dung Thất đáy mắt ướt ướt, ông chịu bao năm cực khổ, chỉ mong giải oan cho con trai, giờ thì tốt rồi.

Mọi chuyện đã ổn rồi.
“Chỉ cần một nhà đoàn tụ, chúng ta không cần tranh giành gì với ai cả.

Chỉ cần yên ổn mà sống thôi.” Dung Thất như tháo được nút thắt trong lòng bấy lâu, ông thực sự chỉ muốn an ổn thực sự.
Ông vẫn luôn cho rằng vì năm đó con trai cùng Hồ Cửu quá nổi bật, cay cao đón gió, đón lấy ganh tỵ ghen ghét nên mới ra nông nỗi này.

Hiện tại ông chỉ cầu cuộc sống bình thường, không cần gì hơn.
“Con làm khổ mọi người… Hồ Cửu nói mọi người bị ức hiếp, chuyện này là sao?” Dung Vị nhanh chóng hỏi chuyện này.
Lúc ở trong tù, Dung Vị bị người đàn ông Hồ gia đó ép buộc, ông ta còn cam đoan sẽ đảm bảo cha mẹ anh một đời không lo nghĩ.
Sau đó, anh lại bị một gã to con kia tra tấn ngày ngày, anh ta cũng không muốn nghĩ lại ký ức đó nữa.
Nếu bọn họ có thể thao túng được hẹn thống trại giam, vậy thì cha mẹ mình sẽ ra sao?
“May có Hồ Cửu, giờ chúng ta ổn rồi.

Con cũng ra ngoài rồi, đừng lo nữa.

Sau này cứ an ổn là đủ.” Tuyết Ngụy trong lòng vẫn vô cùng lo sợ.
Bản thân hai vợ chồng già rất muốn được bình an qua ngày, cái gì mà hãnh diện, thanh niên ưu tú gì đó, ông bà không cần.
Chỉ cần người thân an toàn, vui vẻ mà sống là đủ!

“Cậu tạm thời cứ ở nhà cùng cha mẹ nuôi.

Vài ngày tới đừng nên ra ngoài, cần gì cứ gọi tôi.” Hồ Cửu lên tiếng.
“Tôi đưa vợ về nhà trước.

Cần việc cứ báo với Hoàng Đàn, anh ta sẽ phụ trách bảo vệ ở đây.” Nói xong Hồ Cửu cũng không quay mặt lại, kéo tay Lục Thạc rời đi.
Dung Vị nhìn dáng vẻ cương định của Hồ Cửu rời đi, trong lòng anh ta biết từ đây bản thân cùng người anh em này sinh ra khoảng cách, mãi mãi không thể kéo gần lại.
Trên xe, Hồ Cửu nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho Lục Thạc.
“Anh… có thể đừng lông bông nữa không?” Cô ấp úng nói.
“Em nghĩ chồng em không làm gì sao?” Hồ Cửu cười hiền hỏi lại.
Quả thực, cả ngày anh không làm gì, cứ ngoài đường, cũng không thường xuyên ở nhà, mỗi lần về đều là bộ dạng bụi bặm.
Lục Thạc cảm thấy anh khác xa lúc trước, cũng không giống Hào Danh Đạt.
“Anh cũng có đi làm, có những việc… nói em cũng không rõ hết được, tới lúc em sẽ hiểu thôi.” Anh cũng không biết phải giải thích với Lục Thạc thế nào.
“Anh không thể sống nhờ vào sự báo ân của người ta mãi được, chẳng phải lúc trước anh cũng có năng lực sao?” Lục Thạc ấm ức không nói nên lời.
Từ ngày Hồ Cửu quay về, anh ngoài cứu cô ra cũng chỉ sống với sự báo ân của người ta, không hề nỗ lực gì cả.

Cô quá chán ngán anh rồi.
“Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, chúng ta nên ly dị đi.

Năm đó cũng chỉ là đăng ký giấy tờ, thực sự cũng không có danh chính ngôn thuận.” Lục Thạc đưa ra quyết định.
Hồ Cửu nghe đến ly dị thì thắng gấp, làm xe giật mạnh, Lục Thạc bị dây an toàn kéo đau.
“Em vừa nói gì? Ly dị?” Hồ Cửu nhíu mày nghiêm túc nhìn Lục Thạc.
“Đúng.

Tôi không thể chấp nhận người chồng không chí tiến thủ như anh được.” Lục Thạc gằn giọng nói.
Bao năm qua chính vì tờ giấy hôn thú kia mà cô bị ràng buộc, nhưng cũng tốt giúp cô tránh bớt sự dòm ngó của bọn đàn ông.
Cô cũng không hy vọng anh sẽ quay về, chỉ là khi anh về lại cứ một bộ dạng không mấy tiến bộ.

“Anh xem đi.

Từ lúc anh về, anh làm được gì cho tôi hay cho mọi người.

Nếu anh không dựa vào chút ân tình của người ra, anh có thể tốt sao?”
“Đúng là anh cứu tôi, anh luôn xuất hiện cứu tôi.

Nhưng rồi sao? Sau đó thì sao? Tôi vẫn bị người ta nhắm tới.

Nếu chồng tôi là người có tiếng nói, có thực lực, ai dám động vào tôi chứ?” Lục Thạc như bùng nổ.
Nói xong cô òa khóc, dường như uất ức bao năm qua của cô như tuôn trào ra.

Cô cũng là phụ nữ, cô cần sự an toàn thì có gì sai.
“Ly dị đi.

Thủ tục thôi mà, anh cần tôi trả lại biệt thự kia cho anh, cha con tôi đi nơi khác.

Tôi không muốn tiếp tục thế này.” Lục Thạc còn nhớ rõ, Hào Danh Đạt vì cứu cô cũng bị người ta đánh ngất.
Hình ảnh ấy cứ bám lấy cô, tới giờ cô vẫn chưa liên lạc được với anh ấy, lòng cô có chút lo lắng.
- --------
Xin đừng mắng tác giả nữa...!tác giả đau lòng huhu
Ra truyện liền liền đây huhu đừng mắng nữa mà độc giả thân yêu.


Bình Luận (0)
Comment